Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 266

Bên ngoài thành Thiên Hòe.

Trên đường núi, ba người Trần Mộc đi theo một đội buôn, chậm rãi di chuyển.

Đây là một tòa thành náo nhiệt ở trong địa giới của Linh Tiêu Tông.

Từ khi ba người Trần Mộc rời khỏi Ninh Quốc, qua hai ngày di chuyển thì họ mới tới được nơi này.

Trong hai ngày này, ba người chữa trị vết thương bằng đan dược, tự thân điều dưỡng và tu luyện, tại trạng thái của họ đã hoàn toàn khôi phục.

Trước đó Trần Mộc sử dụng Kính Hỏa Yêu Nhãn bị phản phệ, trong hai ngày này hắn cũng phải dùng đan dược để điều dưỡng, rốt cuộc bây giờ cũng đã có thể mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy được vùng đất mới này.

"Ba vị thiếu hiệp, sắp vào thành Thiên Hòe rồi, vậy là có thể đến Linh Tiêu Tông rồi!" Trên xe ngựa, một người đàn ông tuổi trung niên cười nói.

Người này là ông chủ của thương đội, đồng thời cũng là dẫn đường người.

"Ông chủ, Linh Tiêu Tông tọa lạc ở trong thành Thiên Hòe sao?" Hạ Phi Vũ xốc màn xe lên, hỏi.


Ông chủ khẽ gật đầu, giải thích: "Đúng đấy, nhưng mà cậu chớ coi thường tòa thành Thiên Hòe này, trong địa giới của Linh Tiêu Tông, mặc dù không có nhiều thành trì giống như Ninh Quốc của các cậu, nhưng mỗi một toà thành đều lớn hơn gấp hai ba lần so với thành trì ở Ninh Quốc! Mà tòa thành Thiên Hòe này còn tương đương với thủ đô, diện tích gấp năm lần Hoàng thành Ninh Quốc đấy!"

Vẻ mặt ba người Hạ Phi Vũ và Trần Mộc đều tỏ ra kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ tới Linh Tiêu Tông, vì thế họ

không mấy quen thuộc với địa giới nơi này.

"Ba vị thiếu hiệp, chẳng lế các cậu muốn tới Linh Tiêu Tông để tu hành sao?" Ông chủ chợt hỏi.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Hạ Phi Vũ hỏi.

Ông chủ giải thích: "Đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại ở trong tông đang có chút phiền phức!"

"Sao vậy ạ?" Hạ Phi Vũ kinh ngạc.

Ông chủ tiếp tục giải thích: "Linh Tiêu Tông chiêu sinh một năm một lần, thời gian điểm là lúc giao mùa thu hạ, bây giờ các cậu tới lại không đúng thời điểm chiêu sinh của họ, trừ khi các cậu phải đi đường tắt đặc biệt!"


"Đường tắt đặc biệt? Là cái gì vậy?" Hạ Phi Vũ tò mò hỏi.

"Đường tắt đặc biệt chủ thu nhận các thiên tài tuyệt thế vào Linh Tiêu Tông không quan tâm tới thời điểm chiêu sinh. Đầu tiên, các cậu phải trải qua các thử thách chiêu sinh bình thường, sau đó, các cậu còn phải tiếp nhận thử thách của trưởng lão, nói cách khác, đón chào các cậu là chuỗi các thử. thách, càng nặng nề và hà khắc hơn!" Ông chủ giải thích.

Nghe vậy, ba người Trần Mộc và Hạ Phi Vũ đều nghiêm túc hơn hẳn.

Hiện tại đã qua thời gian chuyển mùa hạ thu, nếu như bọn họ muốn tuyển sinh bình thường thì nhất định phải chờ năm tiếp theo.

Mà rõ ràng rằng, bây giờ Trần Mộc không chờ nổi, cũng không muốn chờ thêm.

"Ông chủ, nhờ ông đưa bọn ta đến dưới ngọn núi Linh Tiêu Tông là được, phần còn lại bọn ta sẽ tự mình giải quyết!" Trần Mộc cười nói.

"Được rồi!" Ông chủ trung niên cười đáp. Rất nhanh sau đó, đoàn người đã vào thành Thiên Hòe h.

Sau khi trả một lượng bạc nhất định phí dẫn đường cho. ông chủ, nhóm người Trần Mộc đi tới một tòa tông môn bên dưới ngọn núi.

Trước mắt họ là một dãy núi sừng sững bao quanh thành Thiên Hòe, mấy ngọn núi cao vút trong mây trùng trùng điệp điệp và nguy nga đồ sô, ở trên ngọn núi này, còn có một tòa cung điện cổ xưa tọa lạc, mây khói lượn lờ, nhìn thoáng qua chẳng khác nào tiên cảnh.

"Nơi này là Vân Thiên Tông sao?" Hạ Chỉ Lan hoảng hồn.

Chỉ riêng diện tích mà nói, Vân Thiên Tông lớn hơn hẳn bất kỳ một thế lực nào ở Ninh Quốc bọn họ. Còn mức đồ sộ lại khiến cho người ta cảm thấy chấn động không thôi.

Bình Luận (0)
Comment