Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 276

Gương mặt của Trần Mộc lộ rõ vẻ tức giận!

Quả là hổ phách lạc vào bình địa, đến chó cũng có thế khinh rẻ!

Hắn nhớ là không có thù hăn gì với ông già này, cũng gặp lần đầu tiên thôi mà.

Nhưng ông già này lại muốn gi ết chết hắn! "Trần Mộc!"

Vẻ mặt của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan cũng đồng loạt biến sắc.

Nếu bị ấn Linh Quang giáng thẳng vào đầu thì e là với thực lực của Trần Mộc cũng khó mà bảo toàn tính mạng.

Trong chốc lát đó, đối diện với ấn Linh Quang với sức mạnh không hề suy giảm, con ngươi mắt của Trần Mộc hiện rõ hình ảnh ngọn lửa xanh. Muốn hắn chết thì đối phương cũng phải bị lột xác mới được!

Soạt.

Nhưng vào thời khắc quan trọng này, một chùm sáng linh lực chợt chiếu ra từ phía trước, xuyên thẳng qua ấn Linh Quang với tốc độ nhanh như chớp.

Rầm.


Trong phút chốc, tiếng nổ vang lên, ấn Linh Quang vỡ †an thành nhiều mảnh linh lực, tàn phá xung quanh.

Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt ngước mắt lên, nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy lụa trắng thu bàn tay búp măng nõn nà lại, gương mặt với dung nhan tuyệt trần khẽ mỉm cười. Nàng ta chính là điện chủ của Linh Điện.

"Sư huynh, ba người này chỉ là kẻ vai dưới mà thôi, không cần phải nặng tay thế đâu!", thiếu nữ mặc váy lụa trắng cười khẩy nói.

Trong mắt của điện chủ Thiên Điện thoáng có nét nham hiểm khó lường, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại, cười đáp: "Vừa nãy chưa khống chế được linh lực".

Thiếu nữ mặc váy lụa trắng bật cười, không phản bác ông ta thêm nữa.

Chưa khống chế được linh lực sao?

Lý do tệ như vậy, ai mà tin cho được chứ!

Đường đường là một kẻ mạnh trong cảnh giới Vạn Pháp, khống chế linh lực chắc chắn là việc dễ như trở bàn tay, sao

lại có chuyện sai lỗi cơ bản như vậy được chứ!

Nhưng vì đối phương là điện chủ của Thiên Điện nên thiếu nữ mặc váy lụa trắng không truy vấn tới cùng nữa.


Điện chủ của Địa Điện và Anh Điện đều dồn ánh nhìn về phía điện chủ Thiên Điện, khẽ chau mày, không nói lời nào cả, dường như không muốn chỉ vì thiếu nữ này mà đắc tội với điện chủ Thiên Điện.

Lúc này, ba người Trần Mộc loạng choạng đứng dậy, vết thương của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan nhẹ hơn, còn vết thương của Trần Mộc thì khá nghiêm trọng.

"Trần Mộc, ngươi sao rồi?", Hạ Chỉ Lan đỡ lấy người Trần Mộc.

"Ta ổn!"

Trần Mộc khua tay, nói rồi, mắt hắn hơi nheo lại rồi nhìn về phía điện chủ Thiên Điện.

Xem ra lão già này đã muốn giết hắn từ rất lâu rồi!

Trước ánh nhìn chằm chằm của Trần Mộc, điện chủ Thiên Điện thẳng thừng coi như không nhìn thấy.

Ông ta nhìn cả ba người một lượt rồi cười khẩy nói: "Chúc mừng các ngươi đã vượt qua thử thách của chúng ta, kể từ bây giờ các ngươi đã là thành viên của Linh Tiêu Tông, các người hãy thể hiện Linh Căn của mình đi! Tứ đại điện chủ chúng ta sẽ căn cứ vào Linh Căn của từng người các ngươi để chọn các ngươi vào Điện Môn phù hợp!"

Ánh mắt Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan lộ chút vẻ tức giận, trước chuyện xảy ra khi nấy, điện chủ Thiên Điện ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, đã vậy còn không thèm đếm xỉa gì tới.

Thái độ này khiến Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan trong lòng vô cùng tức giận.

Nhưng có tức giận tới mấy cũng vô ích thôi, bởi vì bọn họ biết với thực lực yếu đuối hiện tại không dễ đối đầu với mấy kẻ mạnh này, nên họ chỉ đành chịu nép vế.

Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan điều khiển linh lực trong cơ thể tới mức đỉnh điểm, sau đó dồn lên trên đỉnh đầu rồi dân dần hợp thành hai luồng linh lực khác nhau!

Trên đỉnh đầu của Hạ Phi Vũ xuất hiện ngọn lửa cháy bừng bừng, rồi bất ngờ biến thành một biển lửa, hơn nữa, trong biển lửa còn có một bụi cây thường xuân cao khoảng vài trượng.

Bình Luận (0)
Comment