Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 280

Lễ gia nhập môn phái tới đây là kết thúc, Linh Điện thu nhận hai người, Địa Điện thu nhận một người, còn Anh Điện và Thiên Điện không thu nhận được ai cả.

Vẻ mặt của điện chủ Thiên Điện vẫn rất bình tĩnh, còn điện chủ Anh Điện lại tức đến nghiến răng nghiến lợi vì cả hai anh em Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan không ai chịu chọn Anh Điện của bọn họ cả.

Vả lại, đệ tự được tự do chọn lựa, muốn vào điện nào thì chọn điện đó, điện chủ như họ cũng không có quyền can thiệp.

Lúc tạm biệt, Hạ Phi Vũ trầm giọng nói với Hạ Chỉ Lan và Trần Mộc: "Vào Linh Điện rồi, hai người phải tu luyện cho thật tốt, ai mà dám bắt nạt thì phải táng chết bọn họ, không táng được thì bảo ta, ba người chúng ta hiệp sức lại cùng xử chúng!"

Trần Mộc cười nói: "Ừm, ngươi ở bên đó nếu có chuyện gì cũng phải báo cho hai bọn ta biết, bọn ta sẽ lập tức qua đó viện trợi"

Ba người họ cùng gia nhập một môn phái, đối mặt với vô số các các môn phái có tài năng xuất chúng khác nhau, nhưng họ quyết không chịu bị chèn ép, vậy nên phải đoàn kết lại mới được!

Các đệ tử cũng dần tản ra, thiếu nữ mặc váy lụa trắng khua tay, nói với Hạ Chỉ Lan và Trần Mộc: "Hai người đi theo ta!"

Nghe vậy, Trân Mộc và Hạ Chỉ Lan bèn chào tạm biệt Hạ Phi Vũ rồi cất bước đi theo thiếu nữ mặc váy lụa trắng đó, rời khỏi chỗ này.


Lúc này, Phong Vu Mộc mới vội vàng lao tới, đối diện với ông già bên phía Anh Điện hối hả nói: "Thưa ngài, chẳng phải tôi đã bảo ngài phải cướp được Trần Mộc vào Anh Điện của chúng ta sao? Sao ngài lại không cướp hắn chứ?".

Ông già lập tức phản bác lại: "Cướp cái gì mà cướp, ngươi bảo hắn là thiên tài hiếm gặp, vậy mà chỉ có mỗi Linh Căn Ngũ Hành, giờ ngươi vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt ta để khoác lác tài năng của hắn nữa sao?"

“Ngài đừng chỉ nhìn vào mỗi Linh Căn, ngài phải nhìn vào thực lực hiện tại của hắn chứ, với thực lực có thể xuyên thẳng được tới tầng thứ bảy của cảnh giới Hoá Tượng thì đã đủ để đánh bại cảnh giới Thông Thiên rồi, tu luyện thêm thì chắc chắn sẽ rất mạnh!", Phong Vu Mộc nói!

“Cứ coi như màn Linh Căn Ngũ Hành ban nãy của hắn là tình cờ đi, cho dù tốc độ tu luyện có nhanh như bay thì cũng chỉ là tạm thời thôi, bởi sự hạn chế của Linh Căn đã ấn định cả đời này hắn không thành tài được, ngươi vẫn chưa hiểu rõ vai †rò quan trọng của Linh Căn sao? Nếu như nhận hắn, thì Anh Điện chẳng khác gì một trạm thu gom rác rưởi cả, ngươi có thể chịu cảnh mất mặt được, nhưng ta đây thì không thể, hừm!"

Ông già tức giận nói rồi phất tay áo, rời khỏi đây.

Không chiêu mộ được hai anh em nhà Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan đã khiến ông ta vô cùng tức tối, càng đừng nói đến việc chiêu mộ kẻ chỉ có Linh Căn Ngũ Hành như Trần Mộ, người như hắn có cho không ông ta cũng chẳng thèm!

Phong Vu Mộc thấy thái độ cố chấp như vậy của ông ta cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không làm sao được.

Bởi vì hắn ta biết điện chủ của Anh Điện là ông ta chứ không phải hắn ta!

Một lúc sau, Điện Môn trước mặt được mở ra, đám người Trần Mộc lần lượt đi xuyên qua Điện Môn.

Khoảnh khắc ấy, những tia nắng vàng ấm áp xen qua tầng mây chiếu xuống.

Những khu rừng hoa cỏ xanh um tươi tốt, một thế giới xanh mướt mở ra trước mặt họ.

Vùng đất tu hành này đẹp tựa như cõi tiên cảnh, mênh mông bát ngát không thấy điểm dừng mở ra trước mắt, ngoài ra còn có hàng chục ngọn núi trập trùng, cao vút mây trời.

Giữa các khu rừng còn có các thác nước cao tới chín tâng mây hùng vĩ đổ xuống hệt như dải ngân hà, tiếng nước thác ào ào văng vẳng bên tai.

Chim muông nhảy múa trong rừng, nước sông suối trong vắt, bầu trời trong xanh như gương, ngoài ra còn tràn ngập hương hoa tươi mát say lòng người!


Khung cảnh non nước bao la hùng vỹ, xanh tươi, thơm mát này còn thắm đượm vẻ thư thái, an nhàn.

"Đẹp quá!"

Hạ Chỉ Lan ngây người, cảnh tượng trước mặt hoàn toàn trái ngược với khung cảnh môn phái máu lửa tàn khốc mà nàng ta đã tưởng tượng, nơi đây giống như một thiên đường ẩn thân hơn.

Mặc dù đã đi qua rất nhiều nơi nhưng Hạ Chỉ Lan chưa gặp nơi nào đẹp như nơi đây.

Nàng ta không thể nào liên hệ được điểm tương đồng giữa khung cảnh xanh mát bao la trước mặt với khung cảnh môn phái tàn khốc, đây máu lửa đó.

Người thiếu nữ mặc váy lụa trắng đó khẽ cười, ánh mắt lộ rõ nét dịu dàng.

"Rất đẹp, phải không? Nếu không phải vì nội bộ môn phái tàn sát lẫn nhau thì nơi đây quả thực là nơi rất đáng sống! Lần đầu tiên ta tới Linh Tiêu Tông cũng có cảm xúc hệt như của ngươi vậy, nhưng tiếc là đằng sau vẻ ngoài đắm say lòng người này chôn giấu không biết bao nhiêu mạng người!"

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan trở nên suy tư, ngay cả thiếu nữ mặc váy trắng này còn nói vậy thì Linh Tiêu Tông quả là không mấy bình yên!

Bỗng nhiên, thiếu nữ mặc váy trắng đó quay đầu lại, kéo tay Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan rồi đạp chân bay thẳng lên trời, không để cho hai người họ bất kỳ cơ hội nào để phản ứng lại cả.


Nhẹ nhàng cuốn theo gió, một bước lên chín tâng mây!

Trước pháp thuật thần thông quảng đại này, gương mặt Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp sao?"

Họ không ngờ rằng thiếu nữ mặc váy trắng này nhìn cũng trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng đã đạt được đến cảnh giới Vạn Pháp, quả đúng là thiên tài khiến người ta kinh ngạc!

Xem ra thiếu nữ mặc váy lụa trắng này còn ghê gớm hơn điện chủ của Thiên Điện gấp nhiều lần!

Ba người xuyên các tâng không, chưa đến mười phút đã đi vào vùng đất sâu bên trong của Linh Tiêu Tông, đến giữa một ngọn núi lớn.

Không gian nơi đây vô cùng dễ chịu, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có cả một rừng hoa rộng lớn, ngoài ra nơi đây còn có một ngôi điện lớn cổ kính, trước cửa điện có viết hai chữ "Linh Điện".

Hoá ra, nơi đây là một địa bàn thuộc Linh Điện.

Bình Luận (0)
Comment