Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 31

Tất cả mọi người có mặt lập tức trở nên phấn khích.

Thư hòa ly? Không ai ngờ được hẳn lại cứng cỏi đến như. vậy, dám bỏ Tân Như Nguyệt trước mặt rất nhiều thế lực lớn trong cả Viêm Thành, thậm chí trước mặt Kiếm Hoàng đại nhân Tiêu Thời Vũ!

Phải biết răng, Tân Như Nguyệt không chỉ là đệ tử xuất sắc của Kiếm Hoàng đại nhân mà còn là một trong những mỹ nhân đẹp nhất Ninh Quốc! Có bao nhiêu công tử của các gia tộc danh giá xếp hàng sau lưng cẩn thận hầu hạ nàng ta, nhưng Trần Mộc lại không thèm giữ một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thẳng tay đưa thư hòa ly!

Lúc này, sắc mặt của Tiêu Thời Vũ cũng trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chãm chăm Trần Mộc, trong mắt có sát ý lạnh thấu xương,

Hần hòa ly dưới ánh mắt của đông đảo người xem, việc này không chỉ đánh vào mặt Tân Như Nguyệt mà còn đánh vào mặt Kiếm Vũ Các! Từ trước đến nay chỉ có người khác xu ninh Kiếm Vũ Các bọn họ, nào có ai dám nhục nhã bọn họ như vậy!

Khuôn mặt Tân Như Nguyệt phủ đầy băng giá, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chăm chăm Trần Mộc, nàng ta nghiến răng, nói từng chữ: Được, thư hòa ly này, ta nhận!"

"Tuy nhiên, Trần Mộc, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đánh bại được người vừa thức tỉnh linh căn Kiếm Hồn Trần Thiên Lang thì có thể ngang hàng với ta, một kẻ thấp hèn dù sao cũng chỉ là kẻ thấp hèn, không thế bay lên trờit"

"Nếu ngươi có bản lĩnh, hãy đến Hoàng Thành tìm ta, ta sẽ cho ngươi hiểu thế giới này rộng lớn thế nào, luôn có những người mà ngươi nhất định phải vọng ngưỡng!"

"Ta sẽ để mọi người trên thế giới biết, hôn ước này là ai bỏ ail"

Tân Như Nguyệt lạnh lùng nói


Hoàng Thành là nơi anh hùng khắp nơi hội tụ!

So với thành thị xa xôi hẻo lánh như Viêm Thành này, Hoàng Thành mới là nơi tụ tập của tất cả những thiên tài hàng đầu!

Cho dù Trần Thiên Lang đã thức tỉnh Kiếm Hồn chỉ thế, vào Hoàng Thành cũng chỉ có thế coi là cao thủ bình thường. mà thôi.

Bởi vì ở đó có vô số thiên tài hàng đầu, linh căn siêu đẳng. cỡ nào cũng không có gì hiếm lạ

"Đương nhiên ta sẽ tới Hoàng Thành, còn về việc rốt cuộc ai ngưỡng vọng ai, cũng không do cô định đoạt!" Trần Mộc lạnh lùng nói.

Hữ, ai mà chẳng biết mạnh miệng? Ta đợi ngươi ở Hoàng Thành, người có gan thì tới!"

Tân Như Nguyệt cười lạnh, nằm chất lá thư hòa ly nhục nhã kia, xoay người rời đi, ánh mắt Tiêu Thời Vũ thâm sâu liếc nhìn Trần Mộc, rồi cũng quay người rời đi

Lần này Trần Mộc và Lâm Triều Ca khẳng định đã giáng cho Kiếm Vũ Các một đòn lớn, Trần Thiên Lang bị thương nặng gần như tàn phế, Tân Như Nguyệt thậm chí còn bị Trần Mộc chủ động đưa thư hòa ly trước mặt mọi người

Kiếm Vũ Các cao cao tại thượng thực sự mất hết mặt mũi tại đây!

Không ai ngờ rắng thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi này lại có thể cứng rắn đến vậy!

"Người này thật sự không tồi... Giá như hản có thể sinh ra trong gia tộc chúng ta thì tốt quái" Trên đài cao, khi gia chủ các gia tộc lớn ở Viêm Thành nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt bọn họ sáng ngời, không nhịn được mà nói.

Bất kế thực lực của Trần Mộc thế nào, chỉ cần dũng khí đứng trước mặt Kiếm Hoàng như vậy cũng đủ khiến bọn họ. thưởng thức, chưa kế hẳn còn lĩnh ngộ được uy lực của kiếm, đánh bại Trần Thiên Lang!

"Đầu óc của mấy trưởng lão nhà họ Trần được làm băng bột nhão sao? Thiên tài như vậy lại bị đuổi ra ngoài!"

"Với ánh mắt thiển cận của trưởng lão nhà họ Trần thì nhà họ Trần chưa chắc có thế vùng dậy như lời đồn!”

"Nghe nói trước kia Trần Mộc bị nhà họ Trần ngược đãi, vết thương thật sự rất thê thảm!”

"Bây giờ chỉ sợ nhà họ Trần gia đang hối hận đến xanh ruột!"


Trên quảng trường có rất nhiều âm thanh bàn tán

Trần Mộc nhìn mấy người Tiêu Thời Vũ rời đi, dần dần rút đôi chân đang kẹt trên mặt đất ra, toàn thân đây máu.

Trong mắt hẳn hiện lên sát ý, hẳn sẽ không bao giờ quên nỗi sỉ nhục ngày hôm nay!

A!

Đột nhiên, trên đài cao bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, không biết từ lúc nào Trần Thiên Hải đã xuất hiện sau lưng Đại Trưởng lão, một thanh kiếm sắc bén không thương tiếc đâm vào tim ông ta

"Đại trưởng lão Trần Hồng Sinh không có đạo đức, chèn ép đệ tử trẻ tuối trong gia tộc! Hôm nay Trần Thiên Hải ta thay tố tiên nhà họ Trần diệt trừ tai họa!" Ánh mắt Trần Thiên Hải chứa sát khí, lanh lùng nói.

Hai mắt Trần Hồng Sinh trợn to, đân dần ngã xuống, sức sống điên cưồng tiêu tán.

Làm xong tất cả những chuyện này, Trần Thiên Hải nhìn Trần Mộc, cười nói: "Kể từ hôm nay, nhỉ tử Trần Mộc của ta sẽ trở thành gia chủ nhà họ Trần, nắm giữ toàn bộ gia tộc!"

Đám đông bên dưới náo động.

Không ai nghĩ tới Trần Thiên Hải lại tàn nhẫn như vậy, tự tay giế t chết Trần Hồng Sinh vì muốn mượn sức Trần Mộc.

Phải biết răng, Trần Thiên Lang còn chưa chết, ông ta đã nóng lòng muốn cứu vãn tình nghĩa với Trần Mộc!


"Trần Mộc, trở về đi, bây giờ toàn bộ nhà họ Trần đều là của ngươi!"

Trần Thiên Hải nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên mặt

Tuy nhiên, Trần Mộc ở phía dưới lại có vẻ mặt bình tĩnh, thờ ơ nhìn ông ta, trong mắt hiện lên một vẻ châm chọc.

Hän biết, những gì Trần Thiên Hải làm bây giờ cũng chỉ đế cho hẳn xem mà thôi!

"Năm giữ nhà họ Trần?”

"Trần Thiên Hải, ông cho rắng hiện giờ ta rất quan tâm đ ến vị trí gia chủ của ông sao?"

Trần Mộc chế nhạo nói.

*Ta đã nói rồi, hiện giờ ta và nhà họ Trần không có chút quan hệ nào cả, sống không phải người nhà họ Trần, chết tuyệt đối sẽ không tiến vào từ đường nhà họ Trần!"

Nói xong, hẳn nhặt Thiên Tùng Vân Kiếm lên, bước ra khỏi quảng trường, không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment