Rầm.
Dưới luồng uy áp mạnh mế ấy, mặt đất dưới chân nứt ra rộng hơn.
Những vết rách sâu bằng nửa ngón tay, lan ra ngoài với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Cả lôi đài như thể không chịu nổi linh lực mà hản phóng ra, chuẩn bị sụp đổ.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Toàn thân Võ Hùng đã bị một tầng sấm sét màu bạc bao phủ lấy, tay cầm trường thương màu vàng, tóc tai bay tán loạn, hai mắt ngưng đọng như sét, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lúc này, hẳn ta như thoát thai hoán cốt, bước lên một độ cao mới mà ít ai chạm tới được.
Dao động sấm sét xung quanh hắn đã vượt qua phạm trù cảnh giới Thông Thiên, chỉ cần thả ra một tia sức mạnh đã đủ để khiến không gian xung quanh rung động ầm ầm.
"Cảnh giới Thần Tàng?" "Không ngờ tên này lại ẩn giấu thực lực đấy?"
Trình Vũ Hiên nhìn một màn trước mắt, trong lòng giật thót. Đôi mắt đẹp của nàng ta lóe lên tia kinh hãi.
Dù là Hàn Giang Tuyết đang đứng trên đài cao cũng không dám tin nổi, bởi ban nấy đến chính nàng ta cũng không cảm nhận được Võ Hùng đang che giấu thực lực.
Như vậy đủ để chứng minh, tên này đã tu luyện bí thuật nào đó che giấu được linh lực của bản thân.
"Hừ, ngươi nghĩ Võ Hùng chỉ có chút thực lực ấy thôi ư?" Điện Chủ Thiên Điện ngẩng đầu cười khẩy, vẻ khinh miệt hiện rõ trên mặt.
Thật ra có một điều mà không ai biết, Võ Hùng đã đặt chân đến cảnh giới này sớm hơn cả Chu Lỗi. Tuy nhiên ngày thường hắn ta không đọ thực lực với ai, vì vậy nên mới che giấu được.
Ở giữa sân, ngoại trừ Điện Chủ Thiên Điện ra thì chỉ còn tông chủ, thái thượng trưởng lão là không cảm thấy kinh ngạc thôi. Với thực lực của tông chủ và thái thượng trưởng lão, hiển nhiên sẽ nhận ra Võ Hùng đang che giấu thực lực.
"Lần này thế cục sẽ đảo ngược rồi!" Tông chủ cười nhẹ. "Chưa chắc đâu... Đông Phương Dịch đáp lời.
"Ô? Thái thượng trưởng lão nghĩ rằng thăng nhóc kia vẫn còn đường thằng ư?" Tông chủ kinh ngạc hỏi.
Đông Phương Dịch không nói gì, ánh mắt vẫn dừng ở chỗ thiếu niên áo trắng đang đứng cạnh lôi đài. Giờ phút này, so với vẻ mặt khiếp sợ của những người khác, dáng vẻ thiếu niên kia không có gì băn khoăn, như thể đã lường trước được tất cả.
"Trần Mộc, ngươi đã ép ta phải bộc lộ toàn bộ thực lực của mình. Dù có chết thì ngươi cũng vẻ vang rồi!"
Võ Hùng đạp hai chân trên không trung, mắt hẳn ta như hai đạo sấm sét lóa mắt đúc thành, nhìn chằm chăm vào Trần Mộc. Sâu trong mắt hẳn ta, mơ hồ có thể thấy nét trêu chọc.
Rầm. Chỉ một thoáng sau đó, một chân của hắn ta bước lên lôi
đài, sau đó là tiếng nổ vang trời, thân hình của hẳn lui mạnh về sau.
Tốc độ của hắn ta bây giờ đã tăng lên ít nhất mười lần.
Roẹt.
Khán giả ngồi xung quanh thậm chí chỉ nhìn thấy một làn gió vút qua, đến khi hồi phục tinh thần, Võ Hùng đã xuất hiện sau lưng Trần Mộc.
"Lôi Hổ Thương Phá!”
Một tiếng gầm vang lên, cán thương của Võ Hùng cũng giơ lên theo, thế thương trùng điệp điên cuồng. Chỉ trong nháy mắt, khí thế kinh hồn trên thân cây thương đã đạt đến hơn một ngàn lớp.