"Đến lượt ta lên sân khấu rồi!"
Hạ Chỉ Lan siết chặt Hỏa Liên Chiến Thương trong tay, bước ra.
"Tiểu sư muội, đừng cậy mạnh, nếu không địch lại được thì bỏ đi, không phải cố, còn sống quan trọng hơn tất cải" Trình Vũ Hiên dặn dò.
"Ta biết rồi sư tỷ!" Hạ Chỉ Lan cười nhẹ, sau đó chiến ý hùng hồn bốc lên
trong mắt nàng ta. Hai tay nàng cầm Hỏa Liên Chiến Thương, nhảy xuống dưới, đi đến lôi đài số bảy.
Bên phía Thiên Điện, ệ tử trẻ tuổi khác cũng nhảy xuống. Người nọ thân cao tám thước, ngũ quan sắc nét như tượng tạc, góc cạnh rõ ràng, khí chất tuấn mỹ phóng khoáng thoáng qua giữa đôi lông mày.
Liễu Mộ Thiên là đệ tử hạch tâm của Thiên Điện, hiển nhiên thực lực hơn hẳn Võ Hùng. Trong cuộc Thi Điện này, không ai có thể vượt qua một chiêu của hẳn!
Hắn vừa lên sân, dù chưa phóng thích bất kỳ tia linh lực nào, đã khiến người ta có cảm giác áp bức cực mạnh.
"Nữ đệ tử Linh Điện kia xui xẻo thật, không ngờ lại gặp phải Liễu Mộ Thiên!"
"Lần này chỉ sợ Linh Điện lại mất đi một đệ tử rồi. Thiếu nữ kia còn trẻ ghê, lại xinh xắn nữa, chỉ sợ hoa nát ngọc tan thôi!"
Trên quảng trường, không ít người đều läc đầu, nhẹ giọng thở dài.
Thực lực của Liễu Mộ Thiên cao hơn Võ Hùng, gần như vô địch trong lần thi này, ít ai cảm thấy Hạ Chỉ Lan sẽ có phần thẳng.
Hạ Chỉ Lan không bị ảnh hưởng bởi tiếng châm chọc xung quanh, đôi mát đẹp của nàng ta tập trung nhìn vào Liễu Mộ Thiên, chắp tay nói: "Liễu sư huynh, mong được chỉ giáo nhiều hơn!"
Liễu Mộ Thiên thản nhiên nhìn nàng, không hề đáp lại, như thể không nhìn thấy!
Thấy vậy, Hạ Chỉ Lan cũng không nói thêm gì nữa, tay cầm Hỏa Liên Chiến Thương. Đợi đến khi chuông báo reo, nàng ta đột nhiên vọt lên, một thương đâm thẳng lên trời.
Xoet.
Cơn cuồng phong sắc bén vọt qua bốn phía, ngọn lửa linh lực mênh mông tỏa ra xung quanh, quấn lấy cán thương. Thương thế kia khiến không khí xung quanh rít lên đầy chói tai.
Liễu Mộ Thiên thờ ơ nhìn cây thương tiến sát gần mình. Đột nhiên, hắn ta giơ hai tay lên, linh lực bùng ra mạnh mẽ.
Rầm. Linh lực vô tận tạo thành một đạo sóng hình quạt, quét qua xung quanh. Mặt đất sụp xuống, những khe sâu tầm hai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
ngón tay xuất hiện, điên cuồng lan ra ngoài.
Cơ thể Hạ Chỉ Lan còn chưa kịp tiếp cận Liễu Mộ Thiên, đã bị đẩy mạnh lui về sau.
"Đây là thực lực của đệ tử hạch tâm Thiên Điện ư?"
Hạ Chỉ Lan chấn động trong lòng, không dám tin ngẩng đầu lên.
Đừng nói đến việc tấn công, trong phạm vi linh lực bùng nổ, nàng ta thậm chí còn không thể lại gần đối phương.
"Ta sẽ không nương tay chỉ vì ngươi là phụ nữ đâu!" Liễu Mộ Thiên thản nhiên nói.
Roẹt.
Đột nhiên, lôi đài chấn động, một luồng gió dữ gào thét, sau đó thân hình Liễu Mộ Thiên vọt lên, xuất hiện sau lưng Hạ Chỉ Lan như một bóng ma.
“Nhanh quá!"
Tất cả mọi người đều run rẩy trong lòng.
Tốc độ này nhanh hơn Võ Hùng khi trước ít nhất là gấp hai.
Trên đài cao, vẻ mặt Hàn Giang Tuyết âm trầm đến cực điểm.
Khoảng cách thực lực giữa hai người quá lớn, dù nàng ta đã nuốt Tủy đan của Hồng Kim Long, nhưng thực lực của Hạ Chỉ Lan lúc này vẫn chỉ là tầng thứ chín cảnh giới Thông Thiên mà thôi.