Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 34

Hai canh giờ sau

Trần Mộc đột nhiên thay đổi cách ấn quyết, lực cần nuốt trở nên tăng mạnh.

Trong trận chiến ban ngày, hần đã thu hoạch được rất nhiều. Hẳn có thế cảm giác được cảnh giới của mình đã đạt đến bình cảnh, cũng tới lúc bắt đầu đánh sâu vào cảnh giới cao hơn

Khi cách ấn quyết thay đổi, không gian giữa đất trời dường như rung chuyển dữ dội, linh khí đồi dào tựa làn sóng biển rộng lao tới, chui vào trong cơ thể Trần Mộc, mà hơi thở của hần cũng bắt đầu tăng mạnh đến đỉnh của cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất chỉ trong chớp mắt.

Rác!

Trong Linh Hải chợt truyền đến một tiếng rắc rất nhỏ, cơn lốc linh lực đột phá một loại cực hạn nào đó, rồi nhanh chóng lan tràn trong 108 kinh mạch võ đạo.

Trong khoảnh khắc, hơi thở của Trần Mộc đã từ cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất đột phá lên cảnh giới Ngưng Hải Tầng thứ hai

Có điều, Trần Mộc vẫn không dừng lại, mà tiếp tục chuẩn bị đột phát

Linh khí dạc dào liên tục bị hấp thu rồi truyền vào trong cơ thế. Nhìn từ bên ngoài, cả người Trần Mộc lúc này tỏa ra ánh vàng xán lạn, giống như một pho tượng nhỏ màu vàng.

Đạo thai bẩm sinh của hản vốn là ngũ hành hội tụ, trời sinh thân thiết Thiên Đạo. Đối với hãn mà nói, tu luyện tới cảnh giới Ngưng Hải căn bản không cần nhiều thời gian.


Răng rác!

Một canh giờ sau, trong Linh Hải truyền ra tiếng vang lần thứ hai

Linh lực lan rộng, hơi thở cũng từ cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ hai bước vào cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ ba.

"Còn chưa đủ! Thêm lần nữa!”

Trần Mộc cần chặt răng, cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ ba vẫn chưa phải là cực hạn của hắn!

Hần bất đầu đẩy nhanh tốc độ thay đối ấn quyết, không gian quanh thân gợn sóng, linh khí mênh mang lao nhanh tới

Giờ phút này, cả tòa khách đi3m dường như đang run rấy, tất cả cao thủ ở Viêm Thành đều nhìn về phía không trung trên khách đi3m. Trong phạm vi vài dặm quanh khách đi3m, đất trời dường như hình thành một vòng xoáy linh khí, dày đặc. đến mức gần như ngưng tụ thành thực chất, đang cuồn cuộn thổi quét.

Linh khí dạt dào hội tụ thành cột năng lượng, xuyên qua đất trời, rót hết vào cơ thể Trăn Mộc.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, ánh vàng rực rỡ, chói mắt cực kì!

Hơi thở trên người Trần Mộc cũng nhảy vào cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ tư!

Trần Mộc chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm. dường như có một lưỡng ánh vàng vô cùng säc bén vọt ra. Hãn siết chặt năm tay, cảm thấy trên người có một loại lực lượng mạnh mẽ dùng mãi không hết tràn ngập toàn thân.

"Tốt lâm!" Trần Mộc nở nụ cười hài lòng.

Một lần đột phá ba tầng!

Đối với hẳn mà nói là một lần bùng nổ không tệ.

Với thực lực cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ tư, mặc dù hiện giờ hẳn có gặp cao thủ cảnh giới Hóa Tượng thì cũng có. thể đối phó được.


Úc uet Trong bụng Trần Mộc chợt réo lên. Hán bất đắc dĩ cười

khổ: "Tiếc là hiện giờ ta còn chưa tu luyện công pháp tới cảnh giới rèn da, bãng không thì đã có thế tích cốc rồi."

Trần Mộc đứng dậy, định đi ra ngoài tìm đồ ăn.

"Khương Âm! Trần Mộc đứng trước cửa phòng Khương. Âm, hô lớn.

Nhưng mà sau một lúc lâu, trong phòng vẫn không có đáp lại

Trần Mộc nhướng mày, nếu là trước kia Khương Âm sẽ không ngủ ngay lúc này, mà sẽ thức để hộ pháp cho minh. Tại sao bây giờ lại không có động tĩnh gì hết?

Trần Mộc đang định bỏ đi, thì chợt cám giác được một lưỡng khí lạnh tràn ra từ khe cửa, khiến hẳn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Xây ra chuyện gì vậy?” Hăn vội mở cửa phòng, phát hiện cửa phòng không khóa trái, có thể dễ dàng mở ra được.

Ngay sau đó, Trần Mộc nhìn thấy Khương Âm cuộn tròn trên giường, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta mê mẩn kia lộ ra vẻ cực kì đau đớn, toàn thân tỏa ra khí lạnh, như là biến thành khối băng nghìn năm,

Lạnh!

Lạnh tận tim gan!


Đây chính là cảm giác của Khương Âm lúc này. Vì phải chịu đựng cơn lạnh băng dữ dội kia, nên nàng không rắnh quan tâm đ ến tình huống bên ngoài

"Hàn cốt tái phát?”

Trần Mộc nhíu mày nhìn ánh trăng ngoài bệ cửa sổ, vâng

trăng tròn sáng tỏ tựa như một chiếc đ ĩa bạc treo trên bầu trời đêm, thả xuống từng tia sáng mát lạnh.

Hần bận tu luyện đến quên mất thời gian, đêm nay là đêm trăng tròn, cũng là ngày Khương Âm tái phát hàn cốt.

“Cô nàng này thật là, cũng không nhắc ta một tiếng!" Trần Mộc thở dài đi về phía trước.

Dường như phát hiện có người đến gần, Khương Âm nãm ở trên giường đắp tấm chăn rất dày mà vẫn phải cuộn tròn vì lạnh cố sức mở mắt ra. Nhưng cơn rét lạnh kia lại ập đến toàn thân, khiến nàng khó chịu giấy dụa.

Thấy vậy, Trần Mộc xốc hết chăn trên người nàng ra, định cởi luôn quần áo của nàng.

Khương Âm hơi run rấy, dùng hết sức lực toàn thân nằm. chặt bàn tay Trần Mộc, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn, trong miệng cứ lấm bấm: "Đừng! Đừng mà!!"

Bình Luận (0)
Comment