Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 343

"Cuồng Mãng Thiên Tai!"

Gương mặt của Nhan Băng phủ một tầng sương lạnh, hai †ay nàng ta mở ra, từng con mãng xà chui từ trong tay áo của nàng ta, bắn mạnh ra.

Số lượng đó lên đến mấy ngàn con, nhất thời, mãng xà che phủ từ trên trời đến dưới đất, nhiều không đếm nổi.

Mấy con mãng xà liên tục lè lưỡi rắn, đầu lưỡi tím đen màu có độc, cắn về phía Trần Mộc, loại mãng xà này do nàng ta chuyên nuôi, cộng thêm độc tố của nó, cho dù là cường giả Thần Tàng mà bị cắn trúng thì cũng sẽ mất đi lực chiến ngay tức thì.

Nếu như chiến đấu bằng linh lực, Nhan Băng tự nhận mình không phải đối thủ của Trần Mộc, nhưng chỗ dựa lớn nhất của nàng ta không phải là thực lực võ đạo mà chính là bản lĩnh thuần thú này.

Ầm.

Thế mà, Trần Mộc lại lao tới, dường như hắn không dề dừng lại trước những con mãng xà này chút nào, hai chân sao có một vòng kim quang bao quanh, mỗi bước đầy huyền ảo, hắn sử dụng các góc độ rất tinh quái để liên tục tránh khỏi sự công kích của mấy ngàn con mãng xà này.

Chỉ trong hai nhịp thở ngắn ngủi, Trần Mộc đã phóng tới trước mặt Nhan Băng giống như một cơn gió.

"Hắc Long Tư Thiên Thủ!"

Năm ngón tay của Trần Mộc tạo thành móng vuốt, phủ bởi vảy rồng, làn sóng sức mạnh đó vô cùng hung hãn, chiếc móng vút tới bóp lấy yết hầu của Nhan Băng.


Đôi đồng tử của nàng ta như thắt lại, phản chiếu hình ảnh kinh khủng của đôi móng vuốt Hắc Long kia, nhưng mà chỉ một khắc sau, nàng ta lại cong nhẹ khóe môi, giống như một nụ cười mãn nguyện đầy mưu mô.

Nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng Trần Mộc bỗng nảy ra một dự cảm xấu.

Ầm.

Đúng lúc này, mặt đất chợt nổ tung, một con cự mãng phủ vảy vàng khắp người cao tới mấy trượng bỗng chui ra, cái miệng rộng há to như chậu máu, nuốt cả cơ thể của Trân Mộc vào trong.

"Trần Mộc!" Trình Vũ Hiên giật thót, nàng ấy hoảng hốt hét lên.

Những đệ tử Linh Điện khác đều đầy vẻ lo âu, bản lĩnh thuần thú sư này quá mạnh, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

"Xem ra, trận tỷ thí đã kết thúc rồi!" Trên Thiên Điện, Long Đăng Hải cười nhạt, hắn lạnh lùng nói.

"Vẫn còn quá sớm!" Sắc mặt Liễu Mộ Thiên nghiêm túc, nói.

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chằm còn cự mãng màu vàng sậm này, hắn hiểu rõ Trần Mộc, thăng nhóc này không dễ bị đánh bại như lại.


"Rầm!"

Đúng như dự đoán, Trần Mộc bị nuốt cự mãng nuốt vào, nhưng chỉ ba giây sau, con trăn lớn này lại có vẻ vô cùng đau đớn, nó liên tục kêu gào hét thảm, ngã nhào giữa không trung rồi đập thẳng xuống đất.

Một vết kiếm lóe lên đâm ra khỏi bụng nó, xung quanh vết thương như có một ngọn lửa lưu hồn kỳ dị lượn lờ quanh.

Trước nguồn nhiệt cực nóng đó, cho dù là cường giả của cảnh giới Thần Tàng cũng phải vô cùng cẩn thận.

Vết kiếm từ từ mở rộng ra, một bóng người mặc y phục màu trắng lao ra khỏi bụng của con mãng xà này, cả người hắn dính đầy máu độc tanh tưởi, nhưng mà dưới lớp kim quang hộ thể đó, nó lại không thể xâm nhập vào cơ thể.

Ẩm.

Cơ thể Trần Mộc hơi rung lên, mảng máu độc kia bị bắ n ra toàn bộ, rơi xuống đất, thậm chí nó còn ăn mòn tạo thành từng hố lớn, nhìn hiện trường đó, da đầu của không ít người cũng run lên.

Nếu như nhiễm phải loại kịch độc nhường này, có lẽ không chết thì cũng sẽ tàn phế.

Tay Trần Mộc cầm Thiên Tùng Vân Kiếm, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía Nhan

Băng, bàn chân bỗng đạp xuống, lao vút lần thứ hai.

"Ta chịu thua rồi!" Không đợi Trần Mộc bắt đầu một đợi tiến công, Nhan Băng đã giơ hai tay ra, nói vội.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đầu hàng?

Bình Luận (0)
Comment