Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 356

Sâu trong Tử Trúc Lâm, trên một tảng đá lớn, thiếu niên ngồi xếp bằng như lão tăng nhân nhập định, hai mắt khép hờ, sau hai giờ yên lặng, cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Äm ầm.

Chỉ thấy chung quanh nổi lên từng cơn cuồng phong, gió mạnh ép cong thân trúc, chim thú dừng chơi trên ngọn bay tán loạn.

Giờ khắc này, luồng ánh sáng màu vàng kim nhạt bao. quanh Trần Mộc dần trở nên rực rỡ óng ánh.

Linh lực cuồn cuộn như biển lớn càn quét trong cơ thể hẳn, cuối cùng trùng kích vào Linh Hải, loại linh lực này phải tăng hơn lúc trước mấy lần.

Sau khi bị luồng linh lực này trùng kích, ánh sáng vàng kim óng ánh kia tăng vọt, khí tức nhanh chóng đạt tới một loại cực hạn!


Ẩm.

Lúc này, ấn quyết trên hai tay Trần Mộc biến ảo, Cửu Long Diệt Thần Quyết trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn, dược lực vô cùng tinh thuần xuyên qua, bên trong Linh Hải đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục, linh lực dường như đột phá một loại giới hạn nào đó, khiến hắp lập tức nhảy lên cảnh giới Thông Thiên tầng thứ tư.

Linh lực cuồn cuộn chảy xuôi trong gân mạch, loại cảm giác lực lượng ngập tràn này truyền khäp cơ thể, loại loại chấn động cuồng bạo không sao nói rõ được dần dần trào dâng.

Trần Mộc chậm rãi mở hai mắt ra, cặp mắt màu đen b ắn ra ánh sáng như kiếm quang, sắc bén khiến người ta không dám đối

Trần Mộc nằm chặt nằm đấm, cảm nhận linh lực cuồn cuộn trong cơ thể, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Từ cảnh giới Thông Thiên tầng thứ hai, nhảy thẳng lên cảnh giới Thông Thiên tầng thứ tư, Trần Mộc đã đột phá hai tầng!

Ở Linh Điện phía xa xa, Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên liếc nhau một cái, đều nhìn ra sự chấn động trong mắt đối phương, khóe miệng Hàn Giang Tuyết nhếch lên, nói: "Đi, đi qua xem xeml"

Hai người không chần chừ thả người nhảy xuống, nhanh chóng lướt về phía Trần Mộc.

Trần Mộc nhảy xuống khỏi tảng đá khổng lồ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp hạ xuống chỗ hẳn, không khỏi cười nói: “Sao hai người các cô lại tới đây rồi?"

"Giỏi lầm tiểu tử, thực lực tiến bộ không ít!" Hàn Giang Tuyết cười nói.

Sau khi Hàn Giang Tuyết hạ xuống, đôi mắt đẹp liền đánh giá Trần Mộc, nàng cảm thấy Trần Mộc bây giờ cho người ta một cảm giác càng thêm thần bí


"Yên tâm, bây giờ ta vẫn chưa đánh lại cô đâu!" Trần Mộc cười nhạt nói.

"Cút!" Nghe hẳn nói thế, Hàn Giang Tuyết lườm hẳn một cái, nàng đường đường là một cường giả cảnh giới Vạn Pháp, nếu thật sự bị tên tiểu quỷ Trần Mộc cảnh giới Thông Thiên này đánh bại thì thật sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Lúc này, Trình Vũ Hiên cũng nhìn về phía Trần Mộc, nàng cảm nhận được khí tức của hẳn đã đột phá đến cảnh giới Thông Thiên tầng thứ tư, mặc dù trong lòng rất vui, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ nghiêm trọng, trầm giọng hỏi: "Ngày mai ngươi có nắm chắc không? Ngoài Giang Hạo của Địa Điện ra thì hai người kia đều rất khó đối phó.”

Hàn Giang Tuyết cũng nhìn về phía Trần Mộc, đáp án của câu hỏi đó mới là chuyện các nàng quan tâm nhất lúc này.

Trần Mộc trầm ngâm một chút, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cười thần bí mà biết được!”

Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên đều ngẩn ra, đột nhiên có chút dở khóc dở cười, trả lời như vậy thì khác gì không trả lời chứ.

Có điều, sau khi thấy người kia nhếch miệng cười, trong lòng các nàng cũng đã có đáp án.


"Cảnh giới Thông Thiên tầng thứ tư đối chiến với cảnh giới Thần Tàng, như vậy là thiệt thòi cho ngươi rồi, nếu đổi thành những người khác, ta chắc chản sẽ nghĩ hẳn là thăng ngốc!”

Hàn Giang Tuyết cười khổ nói.

Chiến đấu ngày mai, có lẽ sẽ vượt qua dự đoán của tất cả mọi người!

Trần Mộc không trả lời, con ngươi thâm thúy nhìn lên vầng trăng tròn như đ ĩa bạc, dưới ánh trăng kia, gương mặt thanh tú sạch sẽ của thiếu niên dường như lộ ra sự lạnh nhạt và thong dong không giống với độ tuổi của hắn.

Sự lạnh nhạt và thong dong ấy không phải cố ý, mà giống như một loại tâm cảnh đặc biệt sau khi trải qua vô số lần vào sinh ra tử, cho dù ngày mai là một trận chém giết không rõ sống chết thế nào, tâm cảnh của hắn vẫn trong veo như nước không hề có gợn sóng quá lớn.

"Các cô trò chuyện đi, ta về ngủ trước đây!" Trần Mộc phất phất tay, quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment