“Ta không ngờ Liễu sư huynh đã muốn sử dụng át chủ bài của mình sớm thết”
“Ta đoán chắc Liễu sư huynh muốn dùng sức mạnh quá bá của bản thân, có thể dẫm chết được Trần Mộc như con kiến đây mài!”
Đệ tử Thiên Điện đồng loạt xôn xao khinh bỉ và trêu chọc, thậm chí vẻ mặt cũng cong lên nụ cười đầy sâu xa.
Thiên Hạc Lôi Thần Quyết không có người thường nào đủ sức cản được nó.
Bóng chim hạc to một trăm trượng bắt đầu thành hình sau lưng Liễu Mộ Thiên, bước tiếp theo hẳn ta lại nhanh chóng thay đổi pháp ấn trên tay đầu ảo dịu. Dưới tác dụng của linh lực cổ xưa đang khuếch tán ra xung quanh, bóng chim hạc tỏa ra ánh sáng lấp lánh và xinh đẹp, rồi nó dần dần đến sát vào cơ thể của Liễu Mộ Thiên.
“Dung hợp Thiên Hạc Lôi Thần Quyết!”. Tiếng lẩm bẩm, âm thanh lạnh nhạt phát ra từ miệng Liễu Mộ Thiên.
Ẩm.
Ngay sau đó, bóng chim hạc đang tỏa ánh sáng lấp lánh và lộng lẫy kia cũng hòa thành một với Liễu Mộ Thiên. Đồng thời ngay tức khắc, dường như toàn bộ sức mạnh bóng chim hạc kia nhận được đều rót hết vào cho Liễu Mộ Thiên.
Linh lực, cốt cách, thậm chí là máu của hai người đã hoàn toàn hòa nhập vào nhau.
Sau khi dung hợp xong, cơ thể của Liễu Mộ Thiên run lên dữ đội. Theo đó, từng cọng lông chim màu trắng bạc xinh đẹp. từ từ mọc ra trên cơ thể của hẳn ta và ngay cả đôi mắt cũng dần hóa thành màu xanh biếc, trông vô cùng u ám và quyến rũ.
Gió lốc cứ nổi lên từng đợt một, mà lúc này nhìn Liễu Mộ. Thiên lại còn tuấn tú và quyến rũ hơn cả lúc trước mấy lần. Khí chất và hình dáng này của hẳn ta đã khiến các nữ đệ tử trong tông môn thảng thốt kêu lên, với vẻ điên cuồng và sỉ mê.
“Bắt đầu đi!”. Liễu Mộ Thiên ngẩng đầu lên nhìn chăm chằm vào Trần Mộc, trong đôi mắt xanh biếc lại xuất hiện khí chất vương giả cao quý.
Bước tiếp theo, hắn ta nâng tay lên lại có một cọng lông chim trằng bạc xinh đẹp rơi xuống rồi hẳn ta đột nhiên búng một cái, bắn cọng lông chim ra. Mọi người có thể thấy theo đường bay của lông chim, không khí xung quanh như gợn lên sóng nước với mắt thường. Ngay sau cái búng tay của hắn, một cọng lông chim màu trắng bạc lập tức lao nhanh vun vút vào Trần Mộc.
Vụt
Cọng lông chim màu trằng bạc này như một lưỡi dao sắc bản xuyên qua trời xanh, phóng thoăn thoät đến đâm vào cổ của Trần Mộc.
Ngay giờ phút sống chết này, Trần Mộc lại không bối rối mà nghiêng đầu sang một bên, tránh được cọng lông chim kia. Nhưng cọng lông chim vừa bản đến đang kéo theo tia gió mạnh mẽ sắc bén, nên gương mặt của Trần Mộc bị nó cắt một vết thương dài.
Trần Mộc ngạc nhiên vươn tay lên lau đi vết máu trên má trái của mình, rồi ngẩng lên nhìn đối phương với con ngươi sâu xa, mỉm cười bình dị nói: “Ngươi thay đổi nhiều quá rồi! Ta sắp không nhận ra ngươi được rồi!”
Liễu Mộ Thiên không trả lời. Trần Mộc vẫn tiếp tục cười bình thản.
Ngay trong khi sự chú ý của tất cả mọi người đặt hết lên người của hai người, thì ánh mắt của cả hai người họ cùng lúc co rụt lại.
Ầm ầm!
Hai cái bóng người cùng bị nổ quăng ra xa, ngay sau đó họ chẳng chút ra dấu hiệu nhưng lại đồng loạt đấm vào nhau. Linh lực điên cuồng đánh vào nhau, khi tất cả nghe một tiếng nổ linh lực rung động lại thấy bóng của hai người cùng lúc bị nổ quăng ra ngoài.
Mà lúc Liễu Mộ Thiên đang bay ra, hắn ta lại tụ tập từng cọng lông chim trắng bạc sắc bén như dao, ào ạt bản ra ra.
“Vũ Lạc Trảm Thiên Thần!”
Không trung bị xuyên thủng chỉ còn lại vài đường sấm đang nổ, mà từng cọng lông chim xinh đẹp nhanh chóng đứng chắn đường lui của Trần Mộc để hắn không trốn được.