Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 393

“Dựa vào đâu?”

A Lộ liếc hắn một cái, tức giận nói: “Ngươi chơi không nhiều rượu Đào Hầu của ta như vậy, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, bây giờ ngươi còn muốn ta giúp ngươi tìm người, ngươi cho rằng ngươi là cha của ta à?”

“Này!”, Trần Mộc đáp lại. A Lộ sững sờ một lúc.

Sau đó, cô bé tựa hồ ý thức được điều gì đó, hai má bỗng nhiên đỏ bừng, trong đôi mắt đen như ngọc dâng lên lửa giận, trực tiếp tung ra một chưởng.

Không gian rung chuyển, Trần Mộc còn chưa kịp phản ứng, một luồng sức mạnh kinh khủng vặn vẹo không gian, thổi quét về phía hắn, lập tức, thân thể của hắn bắn mạnh ra như một viên đạn pháo, đập mạnh vào bức tường phía sau.

Trân Mộc phun ra một ngụm máu, “Mẹ nó, ngươi nghiêm túc sao? A Lội”


A Lộ đứng lên, trên môi nở nụ cười đắc ý, thân thể nhỏ nhắn rõ ràng thấp hơn Trần Mộc hơn nửa cái đầu, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.

“Tiểu tử, muốn lợi dụng bà dì của ngươi, sao không tự nhìn lại xem mình mấy cân mấy lượng!”

A Lộ chống tay lên hông nở nụ cười đắc ý, cười rất vui vẻ.

“Có giỏi thì đừng dùng cảnh giới để áp đảo người khác, tới đây đấu kiếm thuật đi!”, Trân Mộc đứng dậy, tức giận nói.

“Một số kiếm thuật của ngươi, là do ta đã dạy cho ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh đó sao?”

A Lộ nhìn Trần Mộc với nụ cười tà ác trên mặt, cô bé thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bộ dạng của một tên tiểu nhân đắc chí!

Trần Mộc bất đắc dĩ nhếch miệng cười: “Thôi, coi như ta thua!”

Tuy nhiên, so với A Lộ vẫn luôn lạnh lùng trước đây, A Lộ vui tươi đùa giỡn như bây giờ, dường như mới là bộ mặt chân thật nhất của cô bé.

Cô bé đã canh gác quán rượu ở đây mấy nghìn năm, hắn cũng có thể thấy rằng khi ai đó đùa giỡn với A Lộ, A Lộ sẽ rất vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Mang đồ vật đến đây đi, đúng là hời cho tiểu tử ngươi rồi!, A Lộ duỗi đôi bàn tay non nớt của mình ra, nhẹ nhàng nói.


Trần Mộc cười nhạt, lấy ra một đoạn kiếm gãy mà Hàn Giang Tuyết đã đưa cho hắn trước đó, nhìn A Lộ rồi đưa nó qua cho cô bé.

A Lộ đã từng tu luyện một phép thần thông mạnh, có thể dựa trên một đồ vật mà một người đã sử dụng trong cuộc sống của mình, để tìm thấy hơi thở và vị trí của người đó.

Nhưng phép thần thông này có một nhược điểm, đó là phép thần thông này không thể tìm được một người đã chết.

Sở dĩ cô bé mãi mãi không tìm được ca ca của mình chính là vì nguyên nhân này, ngay cả loại thần thông mạnh như vậy mà vẫn không tìm được, ca ca của cô bé chắc hẳn là đã chết, nhưng cô bé lại kiên định cho rằng ca ca của cô bé sẽ không chết.

Cho nên cho đến bây giờ, cô bé vẫn kiên quyết canh giữ ở quán rượu này, chỉ để đợi ca ca của cô bé trở về!

Có được thanh kiếm gãy.


Vào lúc này, một quả cầu ánh sáng tối tăm có hình dạng như ngọn lửa hắc ám vụt lên trong lòng bàn tay của A Lộ. Quả cầu ánh sáng u ám này không phải là linh lực, mà giống như một loại sức mạnh linh hồn hơn, khi quả cầu ánh sáng mờ ảo nổi lên, Trần Mộc cảm thấy linh hồn của mình cũng đang run rẩy.

Trần Mộc chưa kịp phản ứng, tâm trí của A Lộ đã chuyển động, cô bé đem ánh sáng mờ ảo này rót vào đoạn kiếm gãy, trong tích tắc, đoạn kiếm gãy phát ra âm thanh vù vù và run rẩy dữ dội, như thể nó có một luồng khí bí ẩn nào đó, đang được rút ra nhanh chóng.

Sau đó, A Lộ từ từ nhắm mắt lại. Thần thức được giải phóng và mở rộng vô tận!

Vào lúc này, không gian xung quanh cô bé đang dao động, Trần Mộc có thể cảm nhận được một sức mạnh linh hồn mạnh mẽ khó tả đang được giải phóng từ cơ thể nhỏ nhắn của A Lộ.

Ngay cả Trần Mộc cũng không biết thực lực của A Lộ mạnh đến mức nào, hắn chỉ biết rằng cô bé là một nhân vật lợi hại đã bước vào cảnh giới Thánh Nhân, thần thức của cảnh giới Thánh Nhân thì đừng nói đến một vùng đất nhỏ bé như Nam Châu, cho dù là bao trùm toàn bộ đại lục Thiên Võ cô bé cũng có thể làm được.

A Lộ lần theo hơi thở trên đoạn kiếm gãy này, sử dụng thần thức để nhanh chóng tìm kiếm.

Bình Luận (0)
Comment