Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 40

“Thôi, ta cũng không quan tâm ông ta là ai, ông ta đã bỏ rơi vợ con nhiều năm như vậy, cũng không xứng đáng làm cha. Ta chỉ muốn hỏi ông, di hài của mẫu thân ta ở đâu?" Trần Mộc lạnh lùng hỏi.

"Ta thật sự không biết. Cho dù ngươi tiêu diệt toàn bộ nhà họ Trần, ta cũng không biết. Sau khi mẫu thân ngươi mất, ta cũng đến tế bái nàng. Khi đó, ta phát hiện mộ mẫu thân ngươi đã bị người ta động chạm, mà di hài của mẫu thân ngươi cũng đã biến mất!" Trần Thiên Hải nói.

Nghe vậy, sát khí dữ tợn của Trần Mộc cũng dần dần lắng xuống.

Hản cúi đầu suy nghĩ sâu xa, khi còn sống mẫu thân hắn cũng không ra ngoài nhiều, cũng chưa từng đắc tội với kẻ thù nào.

Nếu nói tới kẻ thù, hẳn là kẻ thù của phụ thân hẳn, những kẻ thù này không tìm thấy phụ thân hắn nên mới đào mộ mẫu thân hắn lên?

"Trần Mộc, mặc dù ta hận mẫu thân ngươi yêu người đàn ông khác, nhưng dù sao mẫu thân ngươi cũng là người ta yêu, †a thực sự không thể đào mộ mẫu thân ngươi lên được!" Trân Thiên Hải lại nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Trần Mộc cúi đầu suy nghĩ một lát, ánh mắt nhìn Trần Thiên Hải dần dần trở nên hơi phức tạp.

Sở dĩ trước đây hẳn hận Trần Thiên Hải là do ông ta chưa bao giờ coi hắn là con ruột, nhưng sau khi biết được sự thật, hận ý trong lòng hắn cũng tiêu tán đi rất nhiều.

Mặc dù hắn không phải người nhà họ Trần, người nhà họ Trần cũng đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng bọn họ. vẫn nuôi dưỡng hắn mười bảy năm.


“Được rồi, ta sẽ tự đi tìm di hài của mẫu thân!”

Oan có đầu nợ có chủ, Trần Mộc cũng không trút giận lên người nhà họ Trần, xoay người rời đi.

Trần Thiên Hải cắn chặt răng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng người cô độc kia, hét lớn: "Con trai, nếu có thời gian, hãy trở lại nhà họ Trần, nhà họ Trần vĩnh viễn là nhà của con!”

Bước chân đang rời đi của Trần Mộc đột nhiên dừng lại, hắn đứng ở nơi đó, trong lòng có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.

Hắn ngước mắt nhìn khoảng sân quen thuộc, ký ức ngày xưa hiện về trong đầu hẳn.

Hạnh phúc, khó quên, căm thù, tra tấn...

Nơi này có tất cả những gì hắn quen thuộc nhất, những người hẳn thân quen nhất, cũng có quá khứ hẳn đau đớn nhất!

Dù đúng hay sai, dù là hận thù đến đâu, trắm ngàn năm sau, hết thảy đều giống như mây khói!

Trần Mộc thở dài. “Có thời gian thì nói saul” Bỏ lại những lời này, Trần Mộc không dừng lại nữa.

Mặt trời đã ngả về Tây, ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn chiếu lên đôi vai nặng tríu của hai người.

Khuôn mặt tang thương của Trần Thiên Hải cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng.

Trần Mộc nói có thời gian thì trò chuyện sau, có nghĩa là ông ta vẫn còn có cơ hội chuộc lỗi?

Dưới ánh hoàng hôn. Ba người sóng vai nhau ra khỏi Viêm Thành.

Chỉ khác lúc trước là, hiện giờ mỗi người đều mang theo một bọc lớn!

“Vậy rất có thể ngươi là con trai của một cường giả?”

Khương Âm tràn đầy sức sống nhìn Trần Mộc, lúc đầu nàng ấy còn nghĩ Trần Mộc đáng thương, cha không thương mẹ không còn.


Bây giờ mới phát hiện đối phương lại có thể là con trai của một cường giả nào đó.

"Cường giả? Không chắc, ai biết ông ta có thể mạnh thế nào?" Trần Mộc bĩu môi.

Kiếp trước hắn cũng rất mạnh, một mình giết hết tất cả cường giả trong Hư Thần Giới, có lẽ phụ thân khốn nạn của hắn cũng là một trong số đó, cũng rất có thể người phụ thân khốn nạn kia chưa biết gì đã bị hẳn xử lý rồi!

Như vậy thì tốt, hắn đỡ phải tìm đánh ông ta nữa!

“Vậy ngươi dự định tìm kiếm hài cốt của mẫu ngươi thế nào?” Khương Âm nhướng mày hỏi lại.

"Hiện giờ ta không có manh mối gì cả, hơn nữa những người đó là kẻ thù của phụ thân ta, thực lực của bọn họ hẳn rất mạnh nên chỉ có thể tìm từ từ!" Trần Mộc thở dài.

Khương Âm trầm mặc.

"Thiếu gia, tiếp theo chúng ta đi đâu?" Bảo Nhi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

"Chúng ta đến Hoàng Thành đi, nghe nói nơi đó rất lớn, rất vui, ngươi có muốn đi không?" Trần Mộc cười nói.

"Muốn, đương nhiên Bảo Nhi muốn đi. Thiếu gia đi đâu, Bảo Nhi đi đó!" Bảo Nhi cười hì hì nói.

Trần Mộc nhìn Bảo Nhi bên cạnh thấp hơn hẳn nửa cái đầu, trong đầu lập ra một vài dự định.


Hản đã đắc tội với rất nhiều kẻ thù, nếu Bảo Nhi đi theo hắn sẽ rất nguy hiểm!

“Bảo Nhi tỷ, ngươi có muốn tu luyện không?” Trân Mộc hỏi. "Ta muốn, ta cũng muốn trở thành anh hùng như thiếu gia!" Bảo Nhi nắm chặt bàn tay hồng hào, trong mắt chưa sự kích động và khao khát.

"Đừng, anh hùng đều chết sớm, ngươi cứ làm một người bình thường đi!" Trần Mộc nói.

Bảo Nhi bĩu môi, hơi không phục.

Trần Mộc lại nhìn Khương Âm: "Không thì đưa nàng ấy vào. Học phủ Vân Hải của cô?"

Khương Âm nhướng mày, tức giận nói: "Học phủ Vân Hải là học viện số một ở Ninh Quốc, tuyển chọn học viên rất nghiêm ngặt, ngươi cho là ai cũng có thể vào sao?”

"Không phải cô là giảng viên của Học phủ Vân Hải sao? Chúng ta đi cửa sau!" Trần Mộc thản nhiên nói.

"Cút, ta không có khả năng đó!" Khương Âm nói. “Có, cô cứ tin vào chính mình, cô có thể làm được!”

"“Cút!"

Bình Luận (0)
Comment