Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 409

Những tiếng thét chói tai ngay lập tức kéo mọi người thoát khỏi dòng suy nghĩ tham lam, mấy võ giả chưa kịp tới hoặc nhào lên ai nấy đều sững người.

Khắp bầu trời trong khe nứt không gian đó đều là máu tươi, mấy võ giả vừa xông vào thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì cả thân xác đã bị xé tan thành trăm mảnh rơi lả tả xuống.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập bầu không khí khiến những người còn lại sững sờ tột độ

"Chuyện gì thế?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, các võ giả vừa mới xông lên cũng lên tới hơn nghìn người, trong đó có không ít kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng, vậy mà giờ đều đã bị tan tác thành trăm mảnh!

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người khiếp sợ.


Ngay cả Hàn Giang Tuyết ở cảnh giới Vạn Pháp cũng cảm thấy có chút khiếp đảm, nếu như khi nãy ba người họ xông lên thì nàng ta chắc cũng có khả năng sống sót, nhưng còn Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan thì sẽ chết chắc, nghĩ tới đây, cả ba nàng ta đều sợ sệt nhìn về phía Trần Mộc.

Lúc này, Trần Mộc đang nghiêm nghị nhìn chằm chăm vào khe nứt không gian kia, không gian bên trong đó vô cùng dữ tợn, hẳn có thể cảm nhận được một loại kiếm khí đang trào dâng.

"Có một vài người đã được định sẵn làm bia đỡ đạn, nếu như các người không giữ được bình tĩnh mọi thời điểm thì các người cũng sẽ trở thành người như bọn họ mà thôi!", Trần Mộc lạnh lùng đáp.

Một môn phái cổ xưa phủ bụi trần hơn nghìn năm sao lại có thể không có vài chiêu dự phòng cho được, nếu cứ liều lĩnh lao lên thì chäc chẳn là chín mất một còn!

Ba nàng thiếu nữ Hàn Giang Tuyết, Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đều nuốt nước bọt ừng ực rồi thở dài một hơi, trước sức hấp dẫn của lợi lộc, bọn hạo đương nhiên không thể nào kìm lòng được. Nhưng điều này cũng không trách bọn họ được, vì trước sức cám dỗ của di tích này, dù là ai đi chăng nữa thì cũng khó mà giữ được bình tĩnh!

"Mau nhìn đi, kia là cái gì?", lúc này, giữa đám đông vang lên tiếng hô lớn.

Chỉ thấy một luồng linh lực cuồng bạo cuộn trào ra, kèm theo đó là một luồng sáng đang kết hợp lại với nhau.

Ánh sáng ấy chính là một ông già mặc đồ trắng, trông có hơi lẩm cẩm, trên bộ quần áo còn khắc một con rồng vô cùng sinh động, hai tay chắp sau lưng, lưng hơi còng, dáng người cũng không phải dạng cao to, vậy mà trong không gian đẳng sau khe nứt kia, ông ta lại có sức mạnh trấn áp rất đáng sợ, toả ra khắp đất trời.

Lúc thấy ánh sáng này, mấy tên mặc áo dài đen đồng loạt nheo mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.

"Người này là ai?" "Không lễ ông ta là.... tôn giả Thương Long sao?”


Khi thấy bóng dáng này, mọi người lộ rõ vẻ ngạc nhiên, tiếng hô hào vang vọng núi đồi.

Bất cứ ai đã từng tìm hiểu về lịch sử của vùng Nam Châu đều sẽ nhận ra tôn giả Thương Long, ông ta cũng là một trong những kẻ có thực lực mạnh nhất trong vùng Nam Châu với lịch sử nghìn năm này.

Đồng thời, ông ta cũng là ông tổ của Thương Long Tông!

Nhưng không ai ngờ được là ông ta vẫn còn sống sót, sao lại thế được chứ?

"Ông ta còn sống sao?", Trình Vũ Hiên thốt lên hỏi với vẻ kinh ngạc.

Trần Mộc lắc đầu, nói: "Không, ông ta đã chết rồi, chắc là lúc sinh thời đã dùng mật pháp nào đó để cơ thể lưu giữ lại chút linh lực, vậy nên bây giờ mới có thể hoá thành một phân thân hư ảnh!"

Trần Mộc có thể nhìn ra, mặc dù sự trấn áp ghê gớm do ánh sáng kia phóng ra vô cùng lớn nhưng về sau thì lại yếu dần, rõ ràng là do lúc sinh thời còn để sót lại.


"Tôn giả Thương Long, cuối cùng ngươi cũng dám xuất hiện rồi à?"

Trong đám đông, một người đàn ông trung niên mặc áo dài đen bỗng lao tới, bật phắt lên trời rồi lao đến chỗ còn cách chỗ tôn giả Thương Long trăm trượng, ngay cả khi đối mặt với kẻ mạnh nhất vùng Nam Châu năm đó, ông ta cũng không chút sợ hãi.

Ông ta khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ẩn sau lớp áo đen lộ ra, ánh mắt đằm đằm sát khí.

"Đôi mắt này.... các ngươi là người của Thiên Ma Cung sao?"

Thấy đôi mắt đen nháy đầy ám khí thương vong này, vẻ mặt của tôn giả Thương Long vốn rất hờ hững, vậy mà chẳng mấy chốc đã trở lên cau có, dữ tợn. Luồng sát khí lạnh lùng ngút trời hệt như không kìm lại được nữa, ngập tràn vào không gian đất trời.

"Khà khà, vẫn còn nhận ra ta sao, trí nhớ của lão già nhà ngươi cũng không bị lão hoá mấy nhỉ, khá lắm!", ông già mặc áo dài đen cười nhếch mép đầy khinh bị, lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment