"Hạt bồ đề sao?"
Thứ này giống hệt như một loại hạt giống, to bằng bàn tay, màu như gỗ gụ và còn có một làn sóng năng lượng đặc biệt lan toả yếu ớt, xua đuổi tất cả những tà khí khiến người ta bực bội.
Trân Phong đã nhận ra hạt này chính là hạt bồ đề. “Món đồ tốt đây!", Trần Mộc khẽ lộ vẻ mừng vui.
Hạt bồ đề này vô cùng quý giá, nếu mang nó theo người thì không những khiến tâm an tịnh, mà còn có sức mạnh chống lại mọi tà khí, vô cùng hiếm.
Trân Mộc cũng không hề do dự, ngay lập tức nhặt nó lên cất đi, và lúc này trong thạch thất cũng có rất nhiều võ giả đi dạo khắp xung quanh, không phát hiện được gì nên đang cảm thấy vô cùng chán nản, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Mộc đang cầm trong tay một thứ hạt phát sáng, ngay lập tức nhìn chằm chằm về phía hắn.
Trong tất cả các bộ xương khô đó, chỉ có duy nhất một bộ xương khô này không hề chịu ảnh hưởng, hiển nhiên, loại hạt này chắc chắn là một báu vật nào đó.
Mấy thanh niên nhìn nhau rồi thi nhau tiến tới, trong đó có một thanh niên mặc bộ quần áo màu nâu mỉm cười nói: "Này vị huynh đệ, thứ trong tay ngươi đang cầm có thể đưa ra cho chúng ta xem chút được không? Ban nãy ta thấy nó lờ mờ phát sáng, chắc là một báu vật gì đó nhỉ, yên tâm, bọn ta chỉ nhìn một cái thôi, không cướp của ngươi đâu!"
"Không, làm gì có thứ gì đâu? Tôi chẳng cầm thứ gì cả!"
Trần Mộc lật ngửa bàn tay, để hạt bồ đề vào bên trong chiếc nhãn không gian rồi quay đầu ngoảnh lại mỉm cười với vẻ mặt vô hại.
"Vị huynh đệ này, ngươi có hơi quá đáng rồi đấy, bọn ta bao nhiêu người ở đây tìm cả buổi chẳng nhặt nhạnh được thứ gì, vậy mà một mình ngươi lại nhặt được báu vật, ngươi có thấy ngươi quá đáng không?”", thanh niên tóc nâu vẫn cười nói đon đả.
Nói rồi, hắn từng bước tiến lại gần, ánh mắt của hàng trăm võ giả phía sau cũng tràn đầy vẻ lạnh lùng và sát khí.
Thấy có nhiều người bao vây tới, Trần Mộc khẽ chau mày, bỗng chốc thoáng hiện vẻ bối rối, vội nói: "Chỉ cần ta đưa đồ cho các ngươi thì các ngươi sẽ tha cho ta, phải không?"
"Đương nhiên!", thanh niên tóc nâu cười nói, hắn ta tin là Trân Mộc sẽ đưa ra lựa chọn thông minh, bởi vì ở đây Trần Mộc chỉ có một mình một chiến tuyến, còn bọn họ thì có những hơn trăm người.
"Được rồi, nó đây!"
Trần Mộc vung tay áo một cái, thứ hạt phát sáng trong lòng bàn tay hắn lập tức bị ném ra ngoài.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, vô cùng mừng vui nhưng còn chưa kịp để bọn họ kịp phản ứng lại thì thanh niên tóc vàng kia đã lộ rõ vẻ hung hăng, để không bị những kẻ khác cướp mất, hắn tangay lập tức xông thẳng lên trên.
Lúc này, Trần Mộc nhếch mép cười kinh bỉ, cả người khẽ rung chuyển rồi biến mất ngay tại chỗ.
Một luồng sáng lạnh buốt xuyên vụt tới với tốc độ nhanh như chớp, thanh niên tóc vàng kia còn chưa kịp nhặt lấy hạt phát sáng đó thì đã bị một ánh kiếm xoẹt ngang qua cổ họng.
Ngay lập tức, máu tươi phun ra, đầu thanh niên tóc vàng kia lìa khỏi cổ, bắn văng ra ngoài.
"Cho ngươi rồi, ngươi có nắm bắt được không?"
Trân Mộc bật cười đầy khinh thường, giơ tay nắm lấy và hạt bồ đề đó lại một lần nữa rơi vào tay của Trần Mộc.
Đôi mắt đang trợn trừng của thanh niên tóc nâu cho đến tận lúc chết vẫn giữ nguyên hình dạng biểu cảm đó.
Trân Mộc ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào gần trăm tên võ giả trước mặt, không chút hoảng sợ, nhoẻn miệng cười: "Thưa tất cả mọi người, nếu muốn cướp thì còn phải xem các ngươi có gan đến lấy không!"
"Giết hắn trước rồi cướp báu vật đó đi!"
"Giết!"
Hành động này của Trần Mộc rõ ràng đã chọc giận tất cả mọi người.
Ngay lập tức, sát khí cuồn cuộn dâng trào, linh lực của đám đệ tử kia bộc phát, dồn hết về phía Trần Mộc.
Trần Mộc cũng không nhiều lời thêm nữa, tay nắm lấy Thiên Tùng Vân Kiếm xông lên chém giết.
Lúc này, hắn đã đẩy linh lực lên đến giới hạn cực điểm, ánh sáng vàng hung bạo toả sáng khắp thạch thất này, vô vàn ánh kiếm sáng chói xoẹt ra.
Đám võ giả trước mặt này, người có thực lực mạnh nhất chắc cũng chỉ đến tầng thứ nhất của cảnh giới Thần Tàng thôi.
Ngay cả khi bọn họ đồng loạt tấn công thì cũng không đủ sức uy hiếp được Trần Mộc.
Chỉ trong chốc lát, cả trăm tên võ giả đã bị Trần Mộc gi ết chết gần nửa.
Máu nóng chảy khắp mặt đất, cảnh tượng xác chết rải khắp nơi khiến những tên còn lại vô cùng kinh sợ.
Ngay lập tức, những tên ban đầu vốn hùng hổ dữ tợn lần lượt bị doạ sợ đến lùi bước, ánh mắt lộ rõ vẻ kiêng dè, sợ hãi.
"Còn muốn lấy báu vật nữa không?" Trần Mộc cầm Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay, từng bước tiến lên phía trước, miệng nở một nụ cười bỡn cợt nhìn bọn họ rồi cất tiếng hỏi.
Đối phương cứ lùi một bước thì Trần Mộc lại tiến thêm một bước.
Khí thế và vẻ oai nghiêm đó hệt như chiến thần cuồng bạo dồn đám người trước mặt đến sát góc thạch thất.