Bị Trần Mộc năm tay, người Trình Vũ Hiên căng cứng, mặt đỏ ửng, nhưng nàng ta không phản kháng, dù sao nơi này cũng quá tối, chỉ lo vừa tách ra chút thôi là sẽ lạc nhau.
“Chúng ta đi đâu?”, đang chạy, Trình Vũ Hiên vội hỏi. “Lát nữa ngươi sẽ biết!”, Trần Mộc đáp.
Trên hành lang u ám này, ánh mắt hắn dần nghiêm túc, trong cơ thể, Cửu Long Diệt Thần Quyết vận hành, thần thức cũng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Tìm kiếm bảo vật ở nơi như này không thể dựa vào mắt mà phải dùng thần thức cảm ứng.
Làm người hai đời rồi, dù thần thức không mạnh được như A Lộ nhưng hắn cũng không yếu, đủ để bao trùm cả đại điện này.
Theo suy đoán của hắn, nơi này từng là điện tu luyện, vậy loại đồ kia chắc vẫn còn!
Sau một lát, Trần Mộc quả nhiên cảm ứng được thứ kia, mừng rỡ nói: “Tìm được rồi!”
Tiếp theo, hắn quẹo trái rồi quẹo phải, trong cung điện như mê cung, họ chạy nhanh, không lâu sau, hắn ngừng trước một căn phòng đá mà chưa bị ai mở ra.
Năm ngón tay Trần Mộc co lại, linh lực hội tụ ở chính giữa, một quyền dữ dội được đánh ra.
Ầm!
Cửa phòng đá bị đánh nát bấy, sương mù lượn lờ, một luồng linh khí cổ xưa tràn ra như nước lũ từ căn phòng.
“Nơi này là?”. Trình Vũ Hiên cảm nhận được linh khí bàng bạc cũng bị khiếp sợ.
Nhưng không đợi nàng ta phản ứng, Trần Mộc vẫn nắm †ay nàng ta vọt vào, trước mắt là tràn đây những tia sáng lập loè chói mắt giống như ánh mặt trời, k1ch thích nhãn cầu.
Nhìn lại thì toàn bộ đều là những tảng đá sáng lên như chứa đựng linh khí tinh thuần, vượt xa những bảo vật khác.
“Linh thạch cực phẩm””, Trình Vũ Hiên há hốc, nhìn đống sáng loé trước mắt, chấn động vô cùng.
Những viên đá sáng lên này không phải linh thạch cực phẩm sao?
Hơn nữa, trước mặt họ là căn phòng đầy linh thạch cực phẩm.
Cỡ này là bao nhiêu nhỉ? Mười vạn? Hai mươi vạn?
Nàng ta không đếm nổi, chỉ biết những linh thạch cực phẩm này gần như chất đống thành ngọn núi nhỏ.
Linh thạch cực phẩm quý giá cỡ nào, trong lòng Trình Vũ Hiên rất rõ, như lúc trước Hàn Giang Tuyết bán hết gia sản cũng chỉ được năm nghìn miếng linh thạch cực phẩm mà thôi.
Mà trong đó, bản thân Hàn Giang Tuyết có giá trị không chỉ gấp 10!
Trần Mộc cười toe toét, so với những vật ngoài thân như bảo khí, thứ này có thể giúp tăng tu vi trực tiếp, hơn nữa còn là loại tiền tệ thông dụng ở đại lục Thiên Võ, nó là đáng giá nhất.
“Mau, thừa dịp không có ai mau chóng gom những linh thạch này cất đi, bằng không chờ đám đông thời thì chúng ta sẽ gặp phiền toái!”, Trần Mộc gấp gáp.
Vốn dĩ đang giật mình, Trình Vũ Hiên cũng kịp phản ứng lại, không lãng phí thời gian, mở nhẫn không gian, điên cuồng gom linh thạch bỏ vào trong nhãn không gian.
Vừa gom, Trình Vũ Hiên vừa lộ vẻ mặt sung sướng.
Mẹ kiếp!
Quá k1ch thích!
Lần đầu tiên nàng ta có cảm giác giàu sổi! Hơn nữa còn là phất lên trong một đêm!
Trước mắt nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, nàng ta có thể mua được biết bao nhiêu đan dược và bảo khí rồi.
Linh điện của họ cuối cùng không cần sống trong nghèo khó rồi, trực tiếp tiến vào bảng đại gia của giới võ đạo luôn!
Trình Vũ Hiên cũng liều mạng gom, thậm chí còn hận vì mình chỉ có 2 cánh tay.
“Nơi này có linh thạch! Mau qua đây!”
“Mẹ kiếp, cả một phòng linh thạch ở đây này!”
".."
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, tiếp theo là từng cơn rung lắc, hàng loạt tiếng bước chân vội vã chạy về phía hai người Trần Mộc, số lượng tối thiểu cũng phải cả trăm người.