Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 418

Giờ khắc này, tất cả mọi người ở tại hiện trường đều vô cùng sợ hãi trước thủ đoạn giết người tàn nhẫn của Trần Mộc.

Tên này tuy nhìn chỉ mới 17, 18 tuổi nhưng khí thế tàn nhãn kia, không hề yếu hơn những tên lính đánh thuê quanh năm giết người một cách tàn nhãn độc ác.

Trong phút chốc, rất nhiều võ giả vốn đang bao vây trên hành lang biến sắc, nuốt nước bọt, thân thể không tự chủ được mà tự động nhường ra một lối đi, bọn họ nhìn về phía Trần Mộc khắp người đang tỏa ra sát khí tràn ngập sự giết chóc, trong lòng rõ ràng đang run lên vì sợ hãi.

Đôi mắt đẹp của Trình Vũ Hiên nhìn thoáng qua một số cao thủ võ đạo mà nàng ta vừa đi ngang qua, cũng có chút giật mình.

Nếu như trước kia, Trình Vũ Hiên muốn đối phó với những cao thủ võ đạo này cũng sẽ cực kỳ phiền toái, hơn nữa, số người ở đây có ưu thế tuyệt đối, có tới hàng trăm người, một khi bọn họ đoàn kết lại, nếu nàng ta đứng một mình, tất nhiên sẽ không tránh khỏi kết cục bị vây đánh đến chết.

Nhưng hiện tại, tất cả những võ giả này đều đã nhường bước.

Tuy nhiên, Trình Vũ Hiên còn chưa kịp vui mừng thì hai bóng người bước đi như hổ đột nhiên chặn phía trước hành lang.


Hai người đàn ông có thân hình cao lớn này, cao khoảng 1m9, thân hình to lớn khỏe mạnh, tứ chỉ to lớn như rồng, bất động như núi, uyển chuyển như hổ, bọn họ cứ vậy mà đứng trong hành lang, hoàn toàn phong tỏa hành lang chật hẹp này.

“Ranh con, chúng ta còn chưa nói ngươi có thể rời đi!”. Một giọng nói trầm thấp đùa cợt của một người đàn ông trung niên truyền ra.

Trần Mộc nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai tên đàn ông trung niên mặc áo bào xám đang nhìn hắn với nụ cười giễu cợt trên mặt.

“Hai vị trưởng lão của Dương gia, Dương Hổ và Dương Khoan?”

“Hai người bọn họ vậy mà cũng bị dịch chuyển đến điện tu luyện này!”

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người tên đàn ông trung niên mặc áo bào xám này, tất cả mọi người có mất ở hiện trường đều trợn trừng mắt, phát ra từng tiếng kêu la.

Không ai ngờ được rằng, Dương gia, một trong ba gia tộc võ đạo lớn của Linh Tiêu tông lại thực sự xuất hiện ở đây.

“Nhãi ranh, hóa ra là ngươi!”

Có lẽ bởi vì đang đứng khá gần, nên lúc này Dương Hổ và Dương Khoan mới có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của Trần Mộc và Trình Vũ Hiên, bọn họ sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ quái.

“Ta cũng không nghĩ tới sẽ là các ngươi!”, Trân Mộc cũng ngước mắt lên nhìn, nheo mắt lại, có chút kinh ngạc.




Khuôn mặt của Trình Vũ Hiên lập tức trở nên nặng nề hơn, khẽ căn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi, nàng ta không ngờ rằng lại gặp phải hai người của Dương gia ở đây.

“Chúng ta đều là người quen, không cần nhiều lời nữa, giao nhãn không gian ra đây, bằng không, chúng ta..."

“Nhị đệ, cẩn thận!”

Dương Khoan cười lạnh một tiếng, nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong, Trần Mộc ở trước mặt đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, Dương Hổ lập tức cảm giác được không đúng, lập tức hung hãn gầm lên cảnh báo.

Tuy nhiên, khi Dương Hổ kịp lên tiếng thì tất cả đã quá muộn.

Xoeẹt.

Chỉ thấy giữa không trung, một đạo kiếm quang lóe lên, giống như sao trên bầu trời đêm rồi biến mất!


Sau đó, một tia máu trực tiếp phun ra, một cánh tay to lớn lập tức bay ra, tiếng kêu thảm thiết đau đớn cũng theo đó mà vang vọng trong hành lang tối tăm này.

“Súc địa thành linh?”

Sau khi nhìn thấy bóng người dịch chuyển nhanh tới, đồng tử của Dương Hổ kịch liệt co rút lại.

Hắn ta có thể cảm nhận được trong khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, không gian này lại xảy ra một sự xé rách cực kỳ kỳ lạ, như thể nó đã bị vuốt phẳng và bóp méo.

Mà loại thủ đoạn thần bí và kỳ lạ này, Dương Hổ chỉ từng nghe qua lão tổ nói, đây là sức mạnh của Ấn thần đại địa.

Vậy mà trên người tên nhóc này lại thật sự có Ấn thần đại địa?

Bình Luận (0)
Comment