Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 420

Nhưng ngay sau đó, khi Dương Khoan còn chưa kịp thu lại nụ cười, mũi súng sắc nhọn ấy dường như đâm thẳng vào một tấm sắt cứng, phát ra một tiếng vang chói tai, còn Trần Mộc thì không hề bị thương ở đâu cả.

"Sao lại thế được chứ?", Dương Khoan lầm bầm khó tin.

Chỉ thấy khắp người Trần Mộc phủ đầy một lớp vảy rồng sáng đen lấp lánh, vảy rồng này là thật, không phải ảo ảnh, trên lớp áo giáp vảy rồng này dường như còn chập chờn những gợn sóng xanh kiên cố khó mà phá huỷ.

"Chỉ là một tên có thực lực cấp tầng thứ nhất của cảnh giới Thần Tàng mà dám huyênh hoang trước mặt ta sao, chết đi!"

"Hắc Long Ty Thiên Thủ!"

Trần Mộc quay người lại, gương mặt anh tú bỗng chốc trở nên dữ tợn, đằm đăằm sát khí, linh lực bộc phát cuồng bạo hệt như một cơn bão lũ rồi tụ lại thành một móng rồng dài mười †rượng, nhanh chóng đâm ra rồi đập vỡ vụn tất cả các bức tường đá chặn dọc hành lang.


Cuối cùng, Dương Khoan thậm chí còn chưa kịp định thần lại thì móng rồng khổng lồ đó đã kẹp chặt lấy đầu hắn với tốc độ ánh sáng nhanh khủng khiếp.

"Đừng... đừng mà... ta là trưởng lão gia tộc họ Dương, nếu ngươi dám động đến ta thì ngươi chắc chắn sẽ chết thê thảm đấy!"

Dương Khoan co rúm người lại, nhìn thấy móng rồng khổng lồ khó đỡ đang xuất hiện trước mặt, sắc mặt hắn ta lộ rõ vẻ sợ hãi.

Nhưng Trần Mộc không mảy may bận tâm tới lời đe doạ của hắn ta, nắm chặt bàn tay điều khiển móng rồng, và rồi đầu Dương Khoan nát tan, máu tươi văng tung toé!

Phịch.

Tiếng nổ vang lên, tiếng gió rít rên vang, mang theo mùi máu tanh tràn ngập khắp hành lang này.

Mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian, khiến tim của tất cả mọi người phấn khích đập thình thịch!

Tên nhóc này mới mười bảy tuổi mà đã ra tay ghê gớm vậy!

Đối thủ trước mặt có gia cảnh như thế nào thì hắn cũng không thèm quan tâm, là người của gia tộc họ Dương thì đã sao chứ?

Đến cuối cùng cũng tan xác mà thôi!


Ở phía xa, Dương Hổ chợt sững người, nhìn đống xác vỡ vụn dưới đất, hắn ta tức đỏ mặt tía tai, cơn phẫn nộ dâng đến cực điểm, gầm gừ nói: "Tên khốn nhà ngươi!"

"Đến lượt ngươi rồi!", Trần Mộc ngẩng đầu lên, không bận tâm tới cơn thịnh nộ của Dương Hổ, gương mặt anh tú vẫn nở một nụ cười vô tội, với người khác mà nói, nụ cười này của hắn cũng đủ khiến người ta lạnh ớn sống lưng!

Xoet.

Trần Mộc tiến lên một bước, dưới chân hắn toả ra một làn sóng thần bí cổ xưa, và trong nháy mắt, cả người hắn biến mất ngay tại chỗ.

"Súc Địa Thành Linh sao?"

Nhìn thấy thủ đoạn khó lường này, Dương Hổ chợt run rẩy, không chút do dự mà lùi về phía sau.

Nhưng, cùng với cơn gió mạnh thổi qua hành lang, cả người Trần Mộc hệt như một bóng ma, bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Dương Hổ, ánh mắt đằm đằm sát khí, tay cầm Thiên Tùng Vân Kiếm là loại kiếm ý cổ kính, rung chuyển đất trời.


Bây giờ, trong di tích Long Thương Tông này, thời gian vô cùng gấp rút, hắn không thể chiến đấu nhiều lần với hai anh em Dương Hổ được, vậy nên, hắn phải dùng chiêu thức, thủ đoạn nhanh nhất có thể để gi ết chết hai tên này, quyết không nương tay!

"Sức mạnh Cửu U!", một tiếng xì xào vang tới, không gian sau lưng hắn ngay lập tức vỡ vụn, Chân Hoả Lưu Hồn vút lên ngay lập tức cuồn cuộn ùa ra, đốt cháy cả hành lang.

Ngọn lửa cháy bùng bùng như lửa ngục trần, đến cả linh lực cũng chẳng mấy chốc mà bốc hơi, khói lửa mù mịt khắp trời.

Rầm.

Dưới sự bộc phát của Chân Hoả Lưu Hồn, một hình bóng vô hình được tạo bởi vô số các linh hồn tà ác ngay lập tức xé đôi không gian, sải bước ra, bao trùm lấy cả không gian với vẻ uy nghiêm.

Dưới sức ép vô cùng lớn, mặt đất và tường hành lang dần xuất hiện những vết nứt dày đặc như mạng nhện, cả Thạch Điện có dấu hiệu sụp đổi

Bình Luận (0)
Comment