Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 422

Đây là một vùng đất bao la bát ngát, bầu trời mờ ảo hiện ra toàn cảnh tượng u ám.

Nó giống như một khu vực năm giữa hư không và hiện thực, bầu trời ở nơi này xám xịt, có cả từng vòng xoáy khôn gian to khoảng chừng trăm trượng, tối tăm và thần bí, trong đó như ẩn chưa một năng lượng căn giết không cách nào hình dung.

Mà trên mặt đất là từng dãy núi trùng điệp cao vạn trượng, những ngọn núi đó như đâm thẳng vào mây, nguy nga đồ sộ, trên đỉnh núitoa lạc từng bức điện đá cổ xưa, rất nhiều cuộc đại chiến hỗn loạn vẫn đang khai hỏa trong điện đá.

Có mấy võ giả vừa mới cướp được bảo vật gì, họ vừa lao ra khỏi điện đá chưa lâu thì trên bầu trời đã còn rất nhiều nhân vật hung ác đang ùn ùn kéo, loạn đao chém chết người kia, bọn họ cướp bảo vật rồi trốn đi thật xa.

Cảnh tượng đó liên tiếp xảy ra, khắp di tích ở Thương Long tông đều như vậy!

Tiếng chém giết và gào thét hỗn loạn vang vọng khắp trên ngọn núi Thương Long tông, linh lực cuồng bạo đó như bão táp tràn ngập tứ phương, trông hơi đáng sợ.


Hôm nay di tích của Thương Long tông đã chìm trong một trận bạo loạn trước nay chưa từng có.

Ánh mắt Trần Mộc lạnh lùng liếc qua, hắn xoay người nhìn về phía đông của di tích Thương Long tông, xung quanh vang lên tiếng hỗn loạn ầm ÿ, nhưng ở hướng đó, hắn lại mơ hồ cảm nhận được một gợn sóng quỷ dị không tầm thường.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy rợn tóc gáy vì gợn sóng kỳ lạ đói

"Trân Mộc, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Trình Vũ Hiên nghiêm mặt hỏi.

Nàng có thể cảm giác được, bây giờ trong di tích của Thương Long tông là một chiến trường máu chảy thành sông, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì rất có thể phải chết ngay tại chỗ.

Trân Mộc không hề đáp, ánh mắt hắn vẫn chăm chú về phía đó, hắn nhíu mày, gợn sóng đó khiến hắn cảm thấy hơi bất an, rốt cuộc đó là cái gì vậy?

"Cũng không biết Hàn Giang Tuyết và Hạ Chỉ Lan thế nào rồi? Chúng ta có cần đi tìm bọn họ không?" Trình Vũ Hiên lại hỏi thêm lần nữa.

Nhưng mà, Trần Mộc vẫn ngơ ngẩn tại chỗ, không hề trả lời câu hỏi của nàng, thấy thế, Trình Vũ Hiên hơi hoang mang, lớn giọng gọi: "Trần Mộc!"

Lúc này, Trần Mộc mới giật mình, nhìn sang người kia, hắn thản nhiên nói: "Trong di tích của Thương Long tông rộng lớn như vậy, muốn tìm hai người họ cũng không phải dễ dàng, huống hồ, với thực lực của bọn họ cũng đủ để tự vệ, chúng ta cứ tới đó thử xeml"

Trân Mộc chỉ về một hướng, cũng chính là phía gợn sóng kỳ lạ khiến hắn cảm thấy bất an kia.


Trình Vũ Hiên nhìn lại, bầu trời nơi đó đang phủ đầy mây đen, nặng nề tăm tối, tiếng gió rít gào vang vọng, cho dù chỉ mới nhìn sang cũng đủ khiến cho người ta sợ đến nổi da gà.

"Đi thôi!" Không để Trình Vũ Hiên có cơ hội từ chối, Trần Mộc đã bắt đầu lên đường, linh lực bùng nổ, hóa thành một vết sáng vút nhanh.

Thấy thế, Trình Vũ Hiên cũng đành phải cắn răng, nhanh chóng đi theo hắn.

Lúc hai người lao về phía mây đen cuồn cuộn kia, trên đường đi có rất nhiều điện đá xung quanh, nhưng mà Trần Mộc lại không liếc mắt nhìn, vội vội vàng vàng lao qua nó.

Trong những điện đá này có cất giấu rất nhiều thứ tốt, nhưng hiện tại với Trần Mộc mà nói, hắn lại không cảm thấy hứng thú gì nhiều. So với nơi sâu thẳm kia, những thứ này chẳng qua chỉ là đồ chơi nhỏ!

Ngược lại Trình Vũ Hiên thì lại mê tít mắt, nhưng sau khi nàng thấy Trần Mộc không để tâm là mấy, nàng ấy cũng không nói gì thêm, vội vã theo chân hắn.

Dọc theo con đường này, bọn họ không dừng lại mấy lần, rõ ràng có một vài võ giả rất mạnh trên đường đi, nhưng dường như bọn họ đều có cùng mục đích, hướng về nơi có mây đen cuồn cuộn, những võ giả này đều là cường giả ở cảnh giới Thần Tàng trở lên cả.


Hiển nhiên, bọn họ cũng để ý đến những đồ vật ở nơi sâu thảm nhất.

"AI" Đúng lúc này, trong dãy núi bao la vô tận, vài tiếng kêu thảm thiết thê lương bỗng vang lên.

Trần Mộc và Trình Vũ Hiên cũng định thần nhìn lại, có một nhóm nhỏ bảy, tám người đang vượt qua núi cao, đột nhiên họ lại bị vòng xoáy không gian lơ lửng trên bầu trời hút vào.

Ngay sau đó, cho dù thực lực của họ mạnh bao nhiêu, họ cũng bị không gian hỗn loạn ở bên xong xé thành nhiều mảnh, máu tươi tràn ngập, chỉ còn một ít máu thịt vụn vung vãi ra ngoài.

Những người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đều cảm thấy có sợ hãi đến mất mật.

"Chuyện này.... cái đó là thứ gì vậy?"

Bình Luận (0)
Comment