Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 427

Trần Mộc đảo mắt qua nhìn, phát hiện ở phía ngoài cùng bên trái, có năm người áo đen được bao phủ trong ánh sáng của tỉ ấn, nhanh chóng lao qua mà thần không biết quỷ không hay.

Tông tỉ Thương Long Tông có tác dụng như một tờ giấy thông hành trong điện Thương Long này.

Dù có rất nhiều Thi Khôi vây quanh bọn họ, nhưng chúng không hề nhận thấy tung tích của họ, để mặc bọn họ đi qua.

"Cái đám khốn này!" Hàn Giang Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi, nếu biết tỉ ấn kia có sức mạnh quan trọng như thế, nàng ta đã cướp về rồi, không đến mức bị động như bây giờ.

Rầm.

Lúc này, tâm trí của tất cả mọi người bị năm người áo đen hấp dẫn, đột nhiên có một con Thi Khôi lao lên với tốc độ quỷ mị, đột nhiên xuất hiện sau lưng Trình Vũ Hiên, đấm mạnh xuống.

Linh lực hắc ám bùng nổ, lập tức hình thành một quyền ấn cuồng bạo, lao về phía lưng Trình Vũ Hiên.

"Cẩn thận!" Trần Mộc nhìn thấy vậy, đồng tử co rút lại, hung hăng rút kiếm ra, Lưu Hồn Chân Hỏa cũng bùng cháy, nháy mắt biến thành ngọn lửa chém Thi Khôi ra làm hai.


Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Trình Vũ Hiên vẫn còn sợ hãi.

"Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mất. Giờ nên làm gì đây?" Hàn Giang Tuyết nhìn về phía Trần Mộc, sốt ruột hỏi.

Nàng ta là cảnh giới Vạn Pháp, đúng là có thể lao ra bằng thực lực mạnh mẽ của mình, nhưng những người còn lại chỉ sợ sớm muộn gì cũng chết!

Trần Mộc nhìn theo năm bóng người áo đen đang đi càng lúc càng xa, trong đầu suy nghĩ liên tục. Tuy hắn có rất nhiều bí pháp đánh bại được đám Thi Khôi này, nhưng những bí pháp ấy đều cần có tu vi mạnh mẽ mới dùng được.

Đột nhiên, hắn nghĩ ra được gì đó, lòng bàn tay nắm chặt, sau đó một hạt giống xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đây là hạt bồ đề. Đây là thứ Trần Mộc cướp được trong gian thạch thất thứ nhất. Loại hạt bồ đề này trời sinh đã có tác dụng khắc chế tà vật, cũng không biết có ngăn được Thi Khôi không?

Không cần suy nghĩ nhiều, Trần Mộc vận chuyển linh lực cường đại, rót vào trong hạt bồ đề.

Bùm!

Trong phút chốc, hạt bồ đề lập tức lóe lên ánh sáng màu xanh biếc lộng lẫy. Bên trong ánh sáng ấy như ẩn chứa nguồn năng lượng cực kỳ thuần tịnh, đủ để tinh lọc vạn vật trong thiên địa.

Đám Thi Khôi vốn đang ùa về phía họ như thú triều, cảm nhận được ánh sáng màu xanh biếc đó thì sợ hãi. Hình như sâu trong xương cốt bọn chúng, chúng biết mình sợ hạt bồ đề này.

Trần Mộc nắm hạt bồ đề trong lòng bàn tay, đấm về phía đám Thi Khôi đang đến gần.

Bùm.

Ngay lập tức, linh lực bắn nổ đầu con Thi Khôi kia, máu văng tung tóe. Lần này, dù ma khí quanh người bọn chúng có cố găng đến đâu, cũng không thể dựng lại cơ thể.

"Quả nhiên là có tác dụng khắc chết" Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Trần Mộc hiện lên một nụ cười đắc ý.




Sức mạnh của hạt bồ đề này không khiến hắn thất vọng, nó không chỉ khắc chế được tà vật, mà còn phá hủy chức năng xây dựng lại cơ thể rồi tái sinh của chúng.

Ba người Hàn Giang Tuyết nhìn Trần Mộc một quyền đấm chết Thi Khôi thì giật mình, thằng nhóc này có biện pháp giải quyết Thi Khôi thật!

"Đi thôi, đi theo sau ta!" Trần Mộc lập tức nói.

Có hạt bồ đề này, đám Thi Khôi kia không có gì phiền phức cả.

Sau đấy, hắn không còn lãng phí thời gian nữa, cầm hạt bồ đề trong tay, đi sâu vào trong bồn địa màu đen như chiến thần không gì cản nổi, đám Thi Khôi chắn trước mặt hắn thì bị Trần Mộc đấm nổ tung từng con.

Chẳng bao lâu sau, Trần Mộc đã ném hết những người khác ra sau.

Ở đây có rất nhiều võ giả, tất cả đều sửng sốt nhìn đoàn người Trần Mộc đi sâu vào trong. Trong đó, người của Dương Gia là nghiến răng nghiến lợi nhất.

Dương Chấn Thiên hung hãn nói: "Hình như trong tay thằng khốn kia có thứ gì đó đáng sợ lắm, khắc chế được đám quái vật này!"

Lần này, Dương Gia cũng mang theo rất nhiều tinh anh, nhưng những tỉnh anh này đã chết, tàn phế trong di tích Thương Long Tông, thiệt hại hơn phân nửa.


Nếu không tìm ra cách nào thoát khỏi vòng vây trong bồn địa màu đen này, chỉ sợ đến cuối cùng, số người còn sót lại không nổi một phần.

Trong phút chốc, người nhà họ Dương đều nhìn chằm chăm theo phía đoàn người Trần Mộc. Đám bọn họ tuy chỉ có bốn người, nhưng không ai bị thương cả. Trân Mộc cầm hạt bồ đề trên tay, xông qua từng lớp Thi Khôi, càng lúc càng xa.

“Gia chủ, chúng ta mở đường cho ngài, ngài cướp lấy thứ trong tay thằng nhãi kia nhé!" Các trưởng lão Dương Gia ai nấy đều lóe lên sự tham lam trong mắt, lạnh giọng gầm lên.

Chỉ là thằng nhãi cảnh giới Thông Thiên mà thôi, sao xứng với món bảo vật như vậy.

Bọn họ phải cướp nó về!

Sau đó, không đợi Dương Chấn Thiên trả lời, hai người liền xông về phía trước, vận linh lực, điên cuồng đón nhận nhiều đòn tấn công hơn từ Thi Khôi.

Dương Chấn Thiên nghiến răng nghiến lợi, không lằng nhằng nữa. Thân hình hắn ta chuyển động, lao đi như mãnh hổ xuống núi, xông thẳng về phía đám Trần Mộc.

"Thằng chó con, ở lại cho ta!" Dương Chấn Thiên hung hãn gầm lên.

Bình Luận (0)
Comment