Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 430

Gương Thiên Ma Long có kích thước cỡ khoảng mười †rượng, sừng sững giữa biển máu mênh mông, uy nghiêm hùng Vĩ như một trụ chống trời.

Và trong biển máu này, dường như tất cả các dòng máu âm dương đều tụ hợp về đây, xuôi theo dòng máu cuồn cuộn là sát khí hung ác, không ngừng rót vào gương Thiên Ma Long.

Sau khi cảm nhận được tà huyết cuồn cuộn này, tất cả các mãnh thú Cùng Kỳ thời xa xưa được khắc trên gương Thiên Ma Long đều sáng rực lên, máu tươi nhuộm đỏ những đường nét điêu khắc, khiến cho chúng sinh động như thật, hệt như đang thức tỉnh và mang theo một cảm giác dữ tợn bao trùm khắp đất trời.

Ngay cả đám người Hoàng Côn đã quá quen với cảnh tượng này cũng nghiêm mặt lại, đánh mắt nhìn chằm chằm vào gương Thiên Ma Long, tiếng thở cũng nặng trịch.

Còn Mai Trường Lâm và người thần bí của Linh Tiêu Tông cũng sững người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cho dù họ có bình tĩnh, kiên định tốt cỡ mấy thì gương Thiên Ma Long trước mặt cũng khiến trong lòng họ cảm thấy dao động và khó thở.

Đây là thứ ma quái gì vậy!

"Hoàng... Hoàng đại nhân!", hai người mặc áo đen của Thiên Ma Cung bỗng ngây ngốc, lắp ba lắp bắp, run rẩy nhìn về phía Hoàng Côn.

Lúc này, Hoàng Côn siết chặt nắm đấm, trấn áp nỗi hấp †ấp trong lòng, gầm lên: "Giành lấy nó đi!"

Vừa dứt lời, cả người hắn ta lao ra, dẫn đầu lao thẳng về phía đỉnh của gương Thiên Ma Long, hai bàn tay đan xen vào nhau, hoá thành Ấn Quyết cổ kính rồi bỗng chốc, thứ linh lực kinh người cũng cuồn cuộn bộc phát ra từ người hắn ta.


Rầm.

Đất trời rung chuyển, mấy người đứng xem xung quanh cũng có thể cảm nhận được linh khí xung quanh đã trở nên vô cùng khủng khiếp, cùng với đó, sức mạnh Thiên Ma hùng vỹ cuồn cuộn như luồng khói dày đặc bay lên rồi tụ thành một bàn tay khổng lồ màu đen, vồ thẳng về phía gương Thiên Ma Long.



Trong lòng bàn tay đen khổng lồ này có vô số các phù văn bí mật của thời cổ xưa, dường như đang trấn áp tất cả những luồng sóng bí ẩn.

Xoet.

Nhưng bàn tay đen khổng lồ của Hoàng Côn còn chưa kịp chạm vào gương Thiên Ma Long thì một bóng kiếm khoảng mười trượng đã chém đôi khoảng không từ phía sau, đốt cháy Chân Hoả Lưu Hồn sáng rực rồi chém thẳng vào bàn tay đen khổng lồ này.

Rầm.

Âm thanh va đập chói tai vang lên, bàn tay đang cố chạm vào gương Thiên Ma Long của Hoàng Côn cũng ngay lập tức bị ngăn lại.

Lúc này, Hoàng Côn đang lơ lửng trên bầu trời, đánh mắt nhìn chằm chằm xuống Trần Mộc thì thấy đó là một chàng thanh niên với dáng người nhỏ bé, đang đứng ở cách đó không xa, tay cầm Thiên Tùng Vân Kiếm, vẻ mặt lộ rõ vẻ dữ tợn.


"Đám chó má Thiên Ma Cung các ngươi vẫn nên về chuồng chó của các ngươi thì hơn, các ngươi không có quyền tranh giành đồ ở đây!", Trần Mộc điềm nhiên nói.

Lời nói ấy đầy ắp sự tức tối, hệt như đã lên đến đỉnh điểm.

Cho dù phải đập tan gương Thiên Ma Long này, Trân Mộc cũng quyết sẽ không để nó rơi vào tay Thiên Ma Cung.

"Này nhóc, mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi cũng nên biết nhát kiếm này của ngươi sẽ phải trả giá đau đớn

đến nhường nào!", Hoàng Côn khẽ nheo mắt, lạnh lùng nói.

Hắn đường đường là người có thực lực cấp cảnh giới Vạn Pháp, không những vậy còn là trưởng lão của Thiên Ma Cung!

Chỉ là một nhãi con thậm chí còn chưa bước vào cảnh giới Thần Tàng, vậy mà lại dám rút kiếm chống lại hắn ta!

Đúng là tự tìm cái chết mà!

Hai tên mặc áo đen ở bên dưới cũng ngẩng đầu lên, bỗng chốc cơ thể của hai bọn hắn cũng biến mất ngay tại chỗ.

Xoet xoẹt.

Có hai bóng vút ra từ phía xa như hai luồng khói dày đặc, chỉ trong giây lát, hai người mặc áo đen đã đồng thời xuất hiện ở hai bên Trần Mộc, rồi ra tay đấm một chưởng về phía hắn trong cơn tức giận tột độ.

Bình Luận (0)
Comment