Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 440

“Thăng ranh, đứng lại cho ta!”

Phía dưới, hai gã áo đen cũng tức giận vô cùng, một thằng nhãi chưa tới Thần Tàng mà dám không coi họ ra gì, dám tranh giành gương Thiên Ma Long, đúng là coi họ như vô hình mà.

Linh lực hai người tràn ra, cả hai muốn xông lên trời nhưng đúng lúc này, hai thanh trường thương đang nhắm về phía họ với khí thế hung hãn. Đúng là Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan.

Đúng lúc này, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng điều động linh lực tới mức tối đa, từng tia dị tượng linh căn hiện hoá trên đầu, chứa sức sát thương đáng sợ.

Dù là phải liều tới mức ngọc và đá cùng vỡ thì hai người cũng phải cản lại hai tên áo đen này.

“Đám nhóc các ngươi đúng là muốn chết mài!”

Hai tên áo đen nổi giận, linh lực phóng thích, một chưởng đánh ra.

Khi khắp nơi đều đang chiến đấu, Trần Mộc đã tiến nhanh về phía gương Thiên Ma Long. Trong khoảnh khắc, hắn có thể nhận thấy khí thế hung thần đáng sợ tới mức nào.


Khi vừa tới gần cái gương kia, hắn cũng nhận thấy máu trong người sôi sục, cảm giác xao động kịch liệt làm cảm xúc của hắn bị ảnh hưởng, tiếng khóc của trẻ con không ngừng quanh quẩn trong đầu.

Trân Mộc hít sâu một hơi, theo nhiều năm tu luyện tâm cảnh, hắn nhanh chóng đè ép sự xao động xuống, tiếp tục tới gần gương Thiên Ma Long.

Nhưng lúc này, không biết bóng người quỷ dị đã chăn trước mặt hắn từ lúc nào, Trần Mộc ngẩng đầu, thấy Hoàng Côn phủ đầy tử khí đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình.

“Nhóc con, ngươi quá giới hạn rồi, đây là đô của Thiên Ma Cung chúng ta, ngươi cũng dám đụng vào?”. Sát khí tràn ra từ giọng nói của Hoàng Côn.

Lời vừa dứt, uy áp của cường giả Vạn Pháp như thuỷ triều ập về phía Trần Mộc.

Trân Mộc cảm giác được không gian chung quanh đang không ngưng đè lên người mình, dưới áp lực kia, lỗ chân lông toàn thân hắn chảy ra máu tươi, cực kỳ đáng sợi

Nhưng dù toàn thân đầy máu, trong con ngươi màu đen của Trần Mộc vẫn bình thản: “Gương Thiên Ma Long này không thể vào tay Thiên Ma Cung đâu, không tin ngươi có thể thử!”

Thấy đôi mắt không gợn sóng của Trần Mộc, Hoàng Côn hoảng hốt, sự tự tin tràn trề này làm trong lòng hắn ta dấy lên tia bất an không thể giải thích.



Nhưng rất nhanh, hắn ta đã kiêu ngạo: “Nhóc con, dù thực lực yếu nhưng ngươi mạnh miệng quá đó! Dù là Bắc Huyền Kiếm Đế đến đây thì cũng không có tư cách nói với ta những lời này, ngươi là cái thá gì!”

Hắn ta không biết vì sao mình lại lảm nhảm với một tên nhãi nhép thế này nhưng nhìn đôi mắt không hoảng hốt của đối phương, hắn ta rất khó chịu, hắn ta rất muốn giãm đạp sự kiêu ngạo kia xuống dưới chân.

“AI”, Trần Mộc đột nhiên cười lạnh, đôi mắt thâm thuý hiện lên tia châm biếm: “Ngươi nói lời này không thấy vả mặt à? Ngươi xứng làm đối thủ của Bắc Huyền Kiếm Đế à, năm đó Bắc Huyền Kiếm Đế tàn sát sạch Thiên Ma Cung các ngươi, tông chủ các ngươi còn phải quỳ lạy cầu xin đó!”


“Mà ngươi thì đang ở đâu? Ngươi xứng à? Gọi lão tông chủ Thiên Ma Cung tới cũng không xứng nói lời đó đâu!”

“Các ngươi thừa dịp Kiếm Đế không ở đại lục Thiên Võ nên mới dám nói những lời này. Năm xưa người ta ở thì sao không sủa đi? Còn bây giờ thì sao? Ỷ vào bản lĩnh như chuột rúc trong hang mà sủa trước mặt ta à? Nói đi, rốt cuộc ngươi đang sủa cái gì?”

Vẻ mặt châm chọc của Hoàng Côn dần vặn vẹo, trong mắt là sự hung ác muốn ăn tươi nuốt sống người khác, sát khí lạnh thấu xương đã không thể ngăn cả.

Trần Mộc lại làm như không cảm giác được mà vẫn châm chọc: “Năm đó Bắc Huyền Kiếm Đế không thể giết sạch hết các ngươi thì coi như số các ngươi ăn may. Các ngươi còn dám khơi lại ý đồ xấu xa mà lộ mặt, vậy chuẩn bị chờ bị diệt tông đi! Chỉ cần ba năm, ba năm thôi, ta đảm bảo Thiên Ma Cung của các ngươi đều phải chết!”

“Thăng ranh, ngươi đáng chết!”.

Hoàng Côn hoàn toàn không thể kiềm được sát ý của mình, giáng một chưởng về phía đầu Trần Mộc, linh lực Vạn Pháp bộc phát.

Hư không chấn động, linh lực cuồng bạo không thể miêu †ả ập về phía Trân Mộc, lúc đó toàn thân Trần Mộc đã được vảy rồng bao trùm, lá chắn kim quang mở ra, cố gắng chặn lại đòn này.

Nhưng sức mạnh Ấn Thần của Trần Mộc đã không còn, là lúc hắn yếu nhất.

Không tới ba giây, lá chắn kim quang bị vỡ tung toé rồi nổ tung.


Sức mạnh đánh lên người Trần Mộc, làm hắn té xuống đất.

Bùm!

Đất bằng sụp xuống, trăm trượng quanh đó bị tạo thành một cái hố sâu, Thiên Ma Khí đen ngòm cuồn cuộn không ngừng quanh quẩn chung quanh, toả ra làn sóng khiến người sợ hãi.

“Trần Mộc!”, thấy cảnh này Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan hoảng sợ, hét lên một tiếng.

Nhưng giây sau, một tiếng hét thê lương vang vọng khắp bầu trời.

Ánh mắt mọi người dồn về phía bầu trời xa xăm, họ thấy cánh tay Hoàng Côn đang bị một ngọn lửa màu lam thiêu đốt.

Ngọn lửa màu lam, màu sắc quỷ dị như có được tác dụng ăn mòn bá đạo, nháy mắt đã xuyên qua linh lực bao trùm toàn thân Hoàng Côn, hơn nữa còn lan ra cực nhanh.

Bình Luận (0)
Comment