“Trần Mộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, mấy người Hàn Giang Tuyết cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc không nói gì mà ngẩng phät lên, nhìn chăm chằm gương Thiên Ma Long, hắn thấy gương Thiên Ma Long vốn đứng sừng sững như hung vật chống trời lúc này đã hoàn toàn khác, sức mạnh hung thần đã hoàn toàn không thể khống chế, không ngừng tràn ra.
Vết nứt ở phần giá gương ngày càng nhiều, dần dần lan lên mặt gương.
Sắp nổ rồi! Đây là dấu hiệu sắp tự nổi
“Thương Long tôn giả đáng chết! Đây là định kích nổ gương Thiên Ma Long, chôn vùi chúng ta trong di tích Thương Long Tông luôn mà!”, Trần Mộc phẫn nộ nói.
Đến giờ hẳn mới hiểu ra ý đồ điên cuồng của Thương Long tôn giả, có lẽ lão già kia từ ban đầu đã không muốn để gương Thiên Ma Long tồn tại trên cõi đời nữa mà muốn hoàn toàn phá huỷ nó.
Đối với suy nghĩ điên cuồng này, Trần Mộc không có ý kiến gì vì hắn cũng định huỷ hoại gương Thiên Ma Long nhưng hắn không định để mình ngã xuống ở đây.
Một khi gương Thiên Ma Long này tự nổ thì mọi người ở đây sẽ không có cơ hội sống sót.
“Chạy! Chạy maul”
Hoàng Côn cũng đã nhận ra là gương Thiên Ma Long gặp vấn đề, sắc mặt kinh hoàng, không chút do dự mà nhanh chóng rút lui.
Tuy hẳn ta là cảnh giới Vạn pháp nhưng chính hẳn ta cũng biết nếu gương Thiên Ma Long mà nổ thì mình cũng không sống được.
Hai tên đi theo cũng lộ vẻ bối rối, chạy trốn vội vàng theo. Hoàng Côn.
“Thắng ôn chết tiệt!”
Tân Thạch Long dùng ánh mắt hung ác nhìn Trần Mộc, sau đó măng một tiếng rồi cũng nhanh chóng bỏ chạy với tốc độ cực hạn.
“Chúng ta cũng đi mau thôi!”, Hàn Giang Tuyết sốt ruột, kéo Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, chạy thục mạng.
Nhưng khi đang chạy, Hàn Giang Tuyết phát hiện Trần Mộc vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, nàng ta tức khắc sốt ruột hét lớn: “Trần Mộc, ngươi làm gì đó? Mau lên! Không đi là không kịp đó!”
Trần Mộc lắc đầu, cười khổ: “Trốn à, các ngươi cảm thấy thoát được sao?”
Ánh mắt Trần Mộc phức tạp nhìn sang gương Thiên Ma Long, hắn thấy vết nứt ngày càng mở rộng, mà sức mạnh hung thần trong đó cũng đạt tới mức độ chưa từng có trước đây.
Nó như quả bom khổng lồ, một khi phát nổ, đừng nói là sân này, thậm chí toàn bộ di tích Thương Long Tông đều sẽ bị huỷ diệt.
Nó như quả bom khổng lồ, một khi phát nổ, đừng nói là sân này, thậm chí toàn bộ di tích Thương Long Tông đều sẽ bị huỷ diệt.
Họ muốn chạy trốn thì có thể trốn đi đâu.
Trong vài giây ngăn ngủi này, dù tốc độ nhanh hơn thì cũng không tránh khỏi trung tâm vụ nổ.
Trần Mộc rũ mắt, là hẳn quá lơ là, không ngờ sống hai đời mà vẫn bị Thương Long tôn giả gài bãy, hắn đã quá tự mãn!
Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Mộc băn ra tia sáng lạnh, Thiên Tùng Vân Kiếm năm chặt trong tay, hắn cắn răng, trên mặt lộ vẻ hung hăng, người không lùi mà còn vọt lên hướng của gương Thiên Ma Long.
Thay vì chờ chết, còn không bằng đánh thử một lần.
“Trần Mộc, ngươi điên rồi?”, thấy Trần Mộc không lùi mà còn phóng tới chỗ gương Thiên Ma Long, Hàn Giang Tuyết bị doạ, lập tức hét lên.
Nhưng Trần Mộc như không nghe thấy lời nàng ta, tay cầm kiếm, chỉ chốc lát đã tới trước gương Thiên Ma Long, kiếm ý xưa cũ bản ra, chân hoả lưu hồn lập tức bùng lên, nhanh chóng quấn quanh thân kiếm, Trần Mộc nhằm ngay mặt gương, đâm mạnh xuống.
Ngọn lửa cuồng bạo mang theo tất cả mạnh mẽ va chạm với sức mạnh hung thần không ngừng tràn ra.
Choang!
Tiếng nổ kinh trời vang lên, ánh sáng chói mắt như ánh mặt trời tản ra trên không.