Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 462

Ngón tay Phật lớn trăm trượng sừng sững dưới trời xanh.

Quanh ngón tay khổng lồ tràn ngập Phật quang tươi sáng và hung thần khí, hai loại năng lượng khác nhau, dưới sự ảnh hưởng của chúng, linh khí trời đất sôi sục bạo động. Trong đó, làn sóng làm người ta sợ hãi tràn ra.

“Tên khốn!”, Tân Thạch Long thấy ngón tay khổng lồ thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nảy ra cảm giác bất an khó hiểu.

Át chủ bài của tên nhóc này nhiều tới mức làm cho trái tim của Tần Thạch Long lạnh lẽo, tiếp tục thế này, e là họ không thể chịu đựng nổi sự cắn trả từ hung thần của Triệu Mộc.

Dù Tần Thạch Long đã bất mãn với Hoàng Côn nhưng nhìn thấy thế công này của Triệu Mộc, hắn ta vẫn không thể không chọn cách hợp tác với Hoàng Côn, hắn ta gầm lên với đối phương: “Đừng giấu dốt nữa, thi triển thủ đoạn mạnh nhất đi, cùng ra tay ngăn hắn lại!”

Lúc này, hắn ta không thể nương tay nữa, linh lực quanh thân cuồn cuộn trào ra, hai tay khép lại, một tia sáng phóng lên trời từ trong đầu hắn ta: “Bát Hoang Đồ Tiên Kiếm, lên!”

Chíu!

Tia sáng này bắn lên bầu trời, rực rỡ tươi sáng, nó tụ lại thành thanh kiếm cổ xưa màu đen.


Khi thanh kiếm trăm trượng này thành hình, mọi người nhìn nó bằng ánh mắt kỳ quái, trên những ngọn núi xung quanh cũng tràn đầy khí hoang vu thê lương.

Tiếp theo, linh khí trong trời đất bị điều động theo sự thay đổi ấn pháp của Tân Thạch Long, truyền hết thanh kiếm đen.

Sau khi được linh khí bàng bạc truyền vào, thân kiếm phát ra âm thanh ù ù, linh lực tăng vọt.

Chỉ trong vài giây, mũi kiếm sắc bén to lớn tua nhỏ hư không.

Phụt! Thi triển xong chiêu này, sắc mặt Tân Thạch Long tái nhợt cực nhanh, một ngụm máu đen bị phun ra, xem ra hắn ta đã trải cái giá không nhỏ, gương mặt già đi hẳn vài tuổi.

Mà Hoàng Côn cũng không nói nhảm, sát khí dữ tợn loé lên trong mắt, hắn ta cắn rách ngón tay, cột máu phun ra, bắn vào hư không, hắn ta hét to: “Triệu hồi Sức mạnh Ma Phủ!”

Vù!!


Hư không lại chấn động, cột máu vừa b ắn ra của Hoàng Côn nhanh chóng chuyển động, biến thành từ ký hiệu cổ xưa thần bí quấn quanh, đan xen vào nhau, tạo thành một chú ấn Ma tộc.

Chú ấn này cũng không tạo thành gợn sóng mạnh mẽ gì, ngược lại nó giống chú ấn kết nối, kêu gọi một thứ gì đó từ... Địa ngục!

Chỉ trong một giây, không gian đằng sau chú ấn vặn vẹo, dị tượng xuất hiện, sức mạnh Thiên Ma vô tận truyền vào trong chú ấn, ngưng tụ thành một cây rìu khổng lồ.

Cây rìu này như được tạo thành từ máu của trăm vạn người, bốc ra mùi tanh nồng làm lòng người ớn lạnh.

So với thanh kiếm đen của Tần Thạch Long thì cái rìu máu này không thua kém chút nào.

Mà chú ấn này cũng khiến Hoàng Côn phải trả cái giá cực đắt, cơ thể hắn ta dần teo tóp, gầy như que củi, như thể hắn ta đã bị rút hết máu, biến thành lão già tiều tuy.

“Hai kẻ kia cũng bắt đầu liều mạng rồi!", Hàn Giang Tuyết trừng lớn hai mắt.

Nàng ta là cường giả Vạn Pháp, có thể cảm nhận rõ ràng là võ học thần bí mà Tân Thạch Long và Hoàng Côn thi triển phải trả một cái giá rất lớn.

Một người tiêu hao thọ nguyên, một người dùng máu và tiềm lực bản thân.

Bình Luận (0)
Comment