Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 486

Long Triển lùi ra sau trăm mét, một tay bụm vai, máu tươi tuôn như suối, miệng vết thương làm mọi người chấn động, lệch cả một cảnh giới lớn nhưng Long Triển hoàn toàn không có ưu thế trước mặt Trần Mộc.

Sắc mặt Long Triển u ám, trong lòng cũng hoảng hốt.

Rõ ràng chỉ là một đệ tử nội môn mà lại có thủ đoạn khó lường như thế, hắn ta cảm thấy kẻ này còn khó chơi hơn đám đệ tử thân truyền đứng đầu kia nhiều.

Long Triển cắn môi, trong mắt là tia căm hận, lao về phía trước. Một giây sau, khoé miệng Trần Mộc cong lên, người nhoáng lên, lại biến mất lần nữa.

Bốp!

Âm thanh bén nhọn xé gió vang lên, trong chớp mắt, Trần Mộc như ma quỷ xuất hiện bên trái Long Triển. Năm ngón tay. có linh lực quấn quanh xuất hiện, đánh một quyền ra ngoài.

Có bài học trước đó, Long Triển đã đề phòng, khi Trần Mộc biến mất, hẳn ta đã tung một chưởng sang trái.

Bùm!

Quyền và chưởng đụng nhau, tiếng nổ to lớn vang lên, linh lực cuồn cuộn khuếch tán.

Chiến lực Long Triển đã thi triển toàn bộ, thế công của Trần Mộc bị ngăn cản, kim quang rực rỡ khó mà phá được phòng ngự toàn thân của Long Triển


“Ranh con, chiêu của ngươi đã bị ta nhìn thấu!”, Long Triển cười to, trong mắt là tia khinh thường.

Sắc mặt hẳn ta dữ tợn, cơ thể chấn động, linh lực sấm sét cuồng bạo không ngừng triển khai, bao phủ toàn thân như ngọn núi không thể dao động, phóng thích ra sức phá hoại khủng khiếp: “Bất Động Lôi Sơn, phá...”

Bùm!

Long Triển tông ra ngoài như ngọn núi sét lớn đang di động, sức mạnh kia bá đạo vô cùng.

Quanh thân Trần Mộc có bọc kim quang, bị phá thành mảnh nhỏ, thấy vậy trong mắt Trần Mộc hiện lên tia kinh ngạc.

Lúc này hai tay Trần Mộc nắm chặt, linh lực như nước lũ tụ lại trong nằm đấm, rồi hẳn đánh mạnh ra ngoài.

Bùm! Bùm! Bùm!

Kim quang bộc phát, từng dấu quyền chói sáng xuất hiện như vũ bão, đánh vào ngọn núi sét kia.

Nhưng thế công đáng sợ như thế chỉ có thể làm ngọn núi gợn sóng một chút, không tạo thành tổn thương.


Thấy mình đã có ưu thế, Long Triển cười to: “Vô dụng thôi, chỉ dựa vào thực lực Thông Thiên này của ngươi thì không thể phá vỡ phòng ngự của ta đâu!”

Nói rồi Long Triển lại như con trâu gánh cả ngọn núi sét †o mười trượng hung hăng tông tới.

Sức mạnh sấm sét làm tinh tú xung quanh đều bị đánh tan.

Ầm! Nhưng khi Long Triển lao tới, cách Trần Mộc còn khoảng nửa trượng thì một ngón tay Phật khổng lồ xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, đè cả người hẳn ta xuống.

Choang!

Trên mặt đất bị tạo thành một hố to mười trượng, khói bụi ngập tràn.

Hiện trường yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Vài người trợn trừng mắt kinh ngạc nhìn sang. “Chuyện này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Long Triển thua rồi?”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, mới rồi Long Triển còn chiếm ưu thế mà, không phải sao?

Sao cuộc chiến đảo ngược nhanh như vậy?

Ngay cả cô gái tuyệt sắc và thanh niên tuấn tú cũng ngẩn ngơ nhìn cảnh này, tiếp theo họ ngẩng đầu, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chãm chăm bầu trời.

Họ thấy ngón tay Phật đang ở trên đỉnh đầu Trần Mộc, to khoảng trăm trượng, như ẩn chứa sức mạnh tuyệt đối, phá huỷ phòng ngự sấm sét của Long Triển.

Bình Luận (0)
Comment