Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 497

Khí thế đáng sợ khó mà diễn tả được bùng nổ, khiến cả bầu trời tối sầm lại. Dù là sức mạnh của linh lực hay khí thế, Lôi Linh đều vượt xa so với các đệ tử khác.

Chỉ trong nháy mắt, Lôi Linh xuất hiện trước mặt Trần Mộc, hung hăng tung ra một cú đấm, nắm đấm lửa điên cưồng lao tới, đánh thẳng vào ngực Trần Mộc.

Bùm.

Ngọn lửa phun ra, nhiệt độ toàn thân tăng nhanh, hơi thở nóng rực tràn ngập không khí.

Tuy nhiên, Trần Mộc không hề trốn tránh, hẳn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu nắm đấm của đối phương, không có bất kỳ gợn sóng hay sợ hãi nào.

“Hừ, sợ đến cứng người rồi sao?” Khóe miệng Lôi Linh cong lên một nụ cười giễu cợt.

Tuy nhiên, năm đấm của hắn ta không hề vì Trần Mộc bất động mà chậm đi, thay vào đó, nó tăng tốc, ngọn lửa cọ xát vào không khí, tạo ra một vòng cung ánh sáng chói lóa, đánh mạnh vào ngực Trần Mộc.

Bùm.


Ngay tức thì, một tiếng nổ chói tai vang lên, Trần Mộc đứng yên tại chỗ, hứng trọn cú đánh của Lôi Linh. Ngọn lửa linh lực cuồn cuộn, mang theo sức mạnh khủng khiếp, lao thẳng về phía trước.

“Trần Mộc!” Thấy vậy, mặt Trình Ngọc Hiên và Hạ Chỉ Lan đều hơi biến sắc.



Ngay cả những người có mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong ấn tượng của họ, Trần Mộc không hề yếu đuối như vậy.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, mọi người dường như đã phát hiện ra điều gì đó, đồng tử giãn ra, vẻ mặt dần dần trở nên sợ hãi.

Có thể thấy, dưới sự oanh tạc của cú đấm này, tảng đá xanh dưới chân Trần Mộc nứt ra, nhưng cơ thể hắn không hề bị ảnh hưởng, không hề lùi lại dù chỉ nửa bước, hắn vẫn đứng yên như một tảng đá.

“Đây là...”

Lôi Linh giật mình biến sắc, hắn cảm giác như nắm đấm của mình đụng vào một ngọn núi sắt, mạnh đến mức không thể xuyên thủng được.

“Sự thật chứng minh, có vẻ ta đã đề cao các ngươi quá rồi!” Ánh mắt sâu thẳm của Trần Mộc lạnh lùng nhìn hắn ta.

Giây tiếp theo, linh lực toàn thân của Trần Mộc bùng nổ, trên cơ thể hắn bỗng xuất hiện một tầng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện.

Ánh sáng này bao phủ khắp các đường xương của Trần Mộc, uốn lượn và huyền bí, nhìn thoáng qua giống như một con bộ xương rồng lấp lánh ánh sáng.

Trần Mộc giơ lòng bàn tay lên, tung ra một chưởng nhanh như chớp. Lôi Linh sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một cơn gió dữ dội thổi qua mặt.


Bùm.

Giây tiếp theo, một âm thanh trầm đục vang lên, toàn thân Lôi Linh như bị đánh một cú rất mạnh. Giống như một viên đạn đại bác, hẳn ta bắn ngược ra sau, đập xuống đất, miệng phun ra mấy cái răng cùng với máu.

Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ.

Mọi người đều mở to mắt, nhìn tất cả những điều này với vẻ không thể tin.

Trong vùng đất đầy khói bụi, Lôi Linh đứng dậy với mái tóc bù xù, nửa khuôn mặt sưng lên thành một cái đầu lợn, trên đó vẫn còn in rõ vết năm ngón tay, miệng mất vài chiếc răng, trông có vẻ thảm hại...

“Muốn đánh ta đến mức đến răng cũng không còn cơ à?”

“Giờ thì răng của ngươi đâu? Nói cho ta xem nào?”

Khóe miệng Trần Mộc hiện lên một tia giễu cợt.

“Tên khốn, ngươi dám sỉ nhục ta!”


Mặt Lôi Linh đỏ bừng, nét mặt vặn vẹo vì tức giận, nhìn chăm chăm Trần Mộc, sát khí hừng hực.

Trần Mộc mỉm cười, nụ cười đó dần trở nên nghiêm túc, từ sâu trong mắt bộc phát ra một luồng sát khí dữ tợn.

“Sỉ nhục ngươi? Vậy thì quá dễ cho ngươi rồi. Điều ta muốn là ngươi phải quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi với toàn bộ Linh Điện chúng tai”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, cuối cùng Trần Mộc cũng

đã thu lại thái độ cợt nhả của mình, thay vào đó là sự hung ác ngập trời.

Vút.

Cơ thể hắn chợt chuyển động, một làn sóng bí ẩn dập dờn dưới chân hắn và hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment