Chu Vân Sơn giơ kiếm lên, tập hợp linh lực rồi vung kiếm xuống sau lưng Trần Mộc.
Keng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một tiếng kim loại va chạm vang lên, khi kiếm quang của hẳn ta đánh vào lưng Trần Mộc, không có máu bắn tung tóe. Thay vào đó, giống như đụng phải một cục sắt, tạo ra lực phản công mạnh mẽ, khiến cơ thể Chu Vân Sơn bị hất ngược ra sau.
“Đây là?” Mọi người thốt lên ngạc nhiên, nhìn về phía Trần Mộc. Giây tiếp theo, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Toàn thân Trần Mộc tỏa ra những luồng ánh sáng rực rỡ, chúng đan chéo vào nhau, những đường nét được vẽ ra trông giống như một con rồng đang nằm. Hơi thở hung dữ của tộc rồng lan ra, mang theo sức mạnh thống trị khủng khiếp.
Xương rồng lộ ra, giống như lớp phòng thủ vững chắc nhất trên thế giới, không thể phá hủy.
“Luyện cốt pháp?”
Nhìn thấy xương rồng lộ ra ngoài, trong mắt Chu Vân Sơn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên khó tả.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, sử dụng kiếm ý của ngươi đi!” Lôi Linh ở xa hét lớn.
Hắn ta có thể thấy được, tên nhóc này tuyệt đối không phải là người tầm thường, không phải dùng chút thủ đoạn nào đó là có thể dễ dàng giải quyết được.
Chu Vân Sơn nghe vậy thì không phí lời nữa, toàn bộ linh lực cuồn cuộn như biển đều dồn vào thân kiếm, trong phút chốc, tiếng khiếm kêu trong trẻo vang vọng khắp nơi.
Phía sau Chu Vân Sơn, không gian vỡ vụn, thứ hiện ra không phải là khoảng không tối tăm mà là bầu trời xanh bao. la.
Bầu trời vô biên, trong xanh như ngọc thạch, dường như có thể chứa đựng mọi thứ trên đời. Trên bầu trời có vô số chim thú bay lượn, có những con đại bàng khổng lồ đang chiến đấu.
Một loại ý cảnh huyền bí khó có thể hình dung trôi ra bên ngoài, như thể đang cộng hưởng với đại đạo của đất trời!
“Ánh Chiếu Chi Không?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người có mặt đều thốt lên đầy ngạc nhiên.
Lôi Linh và Chu Vân Sơn có thể trở thành đệ tử nội môn mạnh nhất của Thiên Điện, thực lực vượt xa người thường, đồng thời cũng đã tiến vào tông sư.
Và kiếm ý mà Chu Vân Sơn lĩnh hội được chính là Ánh Chiếu Chi Không nổi tiếng của Linh Tiêu tông, đó là một loại kiếm ý bầu trời! Kiếm ý bầu trời này mạnh mẽ hơn nhiều so với Thái Sơ Thương Lôi của Liễu Mộ Thiên.
“Ánh Chiếu Chi Không, bầu trời tách ra!”
Kiếm ý bộc phát, Chu Vân Sơn chém mạnh xuống.
Ánh sáng chói lóa biến thành một luồng cực quang, lướt qua bầu trời rồi biến mất.
Nhưng giây tiếp theo, bầu trời trước mặt hản ta lại bị một năng lượng bí ẩn xẻ thành một vết nứt dài vô tận.
Lập tức, một tia sáng màu xanh bản thẳng lên bầu trời, mang theo sức mạnh thần bí của bầu trời, nhảäm thẳng về phía Trần Mộc.
Bùm.
Ánh sáng xanh tỏa ra những luồng sáng vô tận, chứa đựng sức mạnh áp chế như có thể tiêu diệt tất cả kẻ thù
mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ cơ thể của Trần Mộc.
“Trần sư đệ!” Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử. Linh Điện đều run rẩy, kêu lên kinh hãi.
Hàn Giang Tuyết và Hạ Chỉ Lan năm chặt tay, lông mày. nhíu lại, trên gò má xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng.
Bùm. Dưới ánh sáng rực rỡ, một tiếng nổ lớn vang lên trong bán kính quanh Trần Mộc mười thước, sức mạnh cuồng bạo của
bầu trời bóp nghẹt vạn vật, tạo thành một cơn bão quét qua.
Tuy nhiên, dưới sự càn quét của sức mạnh bầu trời này, không hề có vết máu nào bản ra.
Khói dần bị gió mạnh thổi đi, chỉ để lại một hố sâu khổng lồ ở khu vực đó.
Nhưng bóng dáng của Trần Mộc lại biến mất không dấu vết.
“Đâu mất rồi?” Đồng tử mọi người đột nhiên co lại, sợ hãi kêu lên.
“Ở bên trên!”
Lúc này, có người hét lên.
Ánh mắt của mọi người đều hướng lên bầu trời.
Không biết từ lúc nào, cơ thể của Trần Mộc đã xuất hiện trên bầu trời, bộ quần áo màu xanh nhạt phấp phới trong gió, nhưng trên người không hề có vết thương.