Bóng đêm dần nặng nề hơn, ánh trăng lành lạnh, chiếu rọi từng tia.
Ngoài cửa sổ trăng như lưỡi liềm, côn trùng mùa hạ kêu râm ran, Linh Tiêu Tông khổng lồ vừa trải qua một hồi đại náo lúc ban sáng, phong ba huyên náo đến tận khuya, giờ còn chưa yên ổn.
Ban ngày, Thiên Điện và Linh Điện đối chọi với nhau, bây giờ trong tông môn cũng mơ hồ có phần cuồn cuộn, Lôi Lăng và Chu Vân Sơn bại trận cũng giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến trong lòng các đệ tử đều biết, bây giờ Linh Điện đã không còn như xưa.
Nếu còn suy nghĩ như ngày trước, cưỡi lên đầu Linh Điện không chút kiêng ky nào thì bọn họ sẽ phải trả giá rất cao, nghĩa là sẽ vô cùng thảm thiết.
Dù sao, hai thiên tài cường giả đứng đầu Thiên Điện như Lôi Lăng và Chu Vân Sơn còn bị ép quỳ xuống như thế mà.
Cái quỳ này chứng tỏ dù là mặt trời ban trưa như Thiên Điện cũng không làm gì được Linh Điện cả, nếu những người khác còn muốn bắt nạt Linh Điện thì phải nghĩ đén hậu quả Sau này.
Liên qua đến trận đại chiến này của Trần Mộc, tường tận chỉ tiết nhanh chóng được lan truyền khắp toàn bộ Linh Tiêu Tông, cho đến nay, hắn cũng là người đứng đầu của kỳ Thi Điện, không còn bất cứ ai dám nghi ngờ điều đó.
Trong một gian phòng nơi tiểu viện tĩnh lặng, Trần Mộc ngồi xếp băng trên giường nhỏ, ánh trăng thăm thẳm trong veo mà lạnh buốt, soi lên khuôn mặt tú và sạch sẽ của hẳn.
Hai mắt hẳn khép hờ, hơi thở đều đặn như tiến vào một quy luật huyền bí nào đó. Quanh người hắn như hóa thành vòng xoáy, lực căn nuốt điên cuồng liên tục phóng thích ra không ngừng, hấp thu linh khí trong trời đất.
Trông hẳn như đang trong trạng thái nghỉ ngơi!
Buổi chiều, sau khi bàn bạc với Đông Phương Dịch xong, Trần Mộc ở tạm trong khu nhà nhỏ của Đông Phương Dịch, cũng phái một tên đệ tử báo tin lại cho mấy người Hàn Giang Tuyết, tránh làm họ lo lảng.
Trải qua một ngày chiến đấu, linh lực cuồn cuộn như biển trong người hẳn cũng dần trở nên trầm ổn.
Sau hai canh giờ ngồi nghỉ ngơi, Trần Mộc vừa mới mở mắt ra, linh lực quanh người dần thu lại, mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn yên tĩnh chỉ có tiếng ve kêu, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vang vọng.
Cho dù ngoài kia có huyên náo thế nào, chỗ của Trần Mộc cũng không có bị ảnh hưởng.
Không thể không nói, nơi ở của Đông Phương Dịch vô cùng thanh tịnh, trong Linh Tiêu Tông đã cách xa rất nhiều chuyện xô bồ phức tạp. Luyện đan ở đây cũng hỗ trợ rất nhiều cho tâm thức trống rỗng!
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa phòng, bên ngoài vang lên giọng nói của một cô gái: "Trần tiên trưởng, ngài ngủ chưa ạ?"
"Mời vào!" Trần Mộc nói. Hắn cũng thấy ngạc nhiên, đã trễ như vậy rồi, sao còn có người tới tìm nhỉ.
Cọt kẹt.
Cửa phòng bị đẩy ra, dưới ánh trăng, có một thị nữ mặc váy xanh đang bước nhỏ chậm rãi tiến vào.
Không biết có phải là ảo giác của Trần Mộc hay không, thị nữ mặc trang phục rất chăm chút.
Người này khoảng chừng mười sáu tuổi, là tuổi tươi trẻ đầy sức sống, gò má bôi chút phấn trắng mịn nõn nà, hai gò má chấm thêm phấn hồng càng lộ vẻ kiều diễm ướt át. Mày ngài như núi xa xinh đẹp đáng yêu, đôi môi óng ánh căng đầy, ướt át và thanh thoát. Đôi mắt như lưu ly tựa nụ hoa chớm nở.
Hai tay thị nữ nâng mâm đựng trái cây, đặt trên bàn ở trước mặt Trần Mộc, nhẹ giọng nói: "Thái Thượng trưởng lão dặn ta mang điểm tâm tới cho người!"
Nhìn mâm đựng trái cây này, Trần Mộc yên lặng cười, ông già này muốn lấy lòng mình đây, chắc là sợ mình sẽ không giúp đỡ!
"Được, ta biết rồi, cô xuống trước đi!" Trân Mộc phất phất tay.
Ngay sau đó, hẳn định c ởi quần áo bên ngoài để chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chỉ là, thị nữ kia lại không hề di chuyển, nàng ta dừng chân lại cách đó không xa, hơi cúi đầu, thậm chí còn không dám đưa mắt nhìn Trần Mộc, nơi ánh trăng chiếu xuống, trên gương mặt nàng hiện lên một vệt ửng đỏ.
Ánh mắt Trần Mộc nhìn nàng ta nghỉ hoặc, có lẽ nàng ta cũng nhận ra Trần Mộc đang nhìn mình, thị nữ nọ có hơi căng thẳng, tay bấu lấy góc váy, không biết phải làm sao.
Trong Linh Tiêu Tông cũng không thiếu thị nữ, nếu đạt đến cấp độ đệ tử thân truyền, điện chủ hay trưởng lão, thì trong sinh hoạt hàng ngày sẽ có rất nhiều thị nữ đến hầu hạ, cái này cũng không có gì lại
Nhưng mà, dáng vẻ và hành động của thị nữ này làm cho. Trần Mộc có phần không hiểu.
"Gô... cô có chuyện gì sao?" Trần Mộc mở lời, nghi ngờ hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Trần Mộc, thị nữ hơi tránh mắt, trên gương mặt càng thêm ửng đỏ, phần gáy trắng nõn giống như một con thiên nga khiến người ta muốn cắn cho một cái, hồng hồng phấn phấn rất mê người.
Nàng cúi đầu ngượng ngùng, khẽ lẩm bẩm: "Trưởng lão... Trưởng lão bảo đêm nay ta ở đây để hầu hạ tiên trưởng ạ!"