Người thường có lẽ không biết, nhưng Hồ Uyên cực kì hiểu, nửa năm trước ở hoàng thành Ninh Quốc, tiểu tử này phải rất vất vả mới giết một cường giả cảnh giới Thông Thiên.
Nhưng mà mới qua gần nửa năm!
Hắn chỉ dùng một tay đã có thể dễ dàng bóp ch ết một cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm!
Tốc độ phát triển thế này quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn sợ hãi.
Trong quảng trường, người có suy nghĩ giống hắn còn có Tần Như Nguyệt.
Sau khi nhìn thấy chiến lực tàn nhẫn vô địch của Trần Mộc, nàng ta cũng rất khiếp sợ, cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm ở Thất Huyền Tông bọn họ cũng là thiên tài đứng đầu, nhưng với Trần Mộc, cũng chỉ cần một chiêu.
Đây là thực lực đáng sợ đến mức nào chứ, mấu chốt là nàng ta biết người này là một kiếm tu, nhưng đến giờ hắn còn
chưa dùng đến kiếm!
"Vòng tỷ thí tiếp theo... Trưởng lão chấp sự hắng giọng một cái, chuẩn bị nêu tên người tỷ thí vòng tiếp theo.
Nhưng lúc này, Trần Mộc lại mở miệng nói: "Chờ một chút, trưởng lão, chư vị tiền bối, Tông Chủ!"
Trần Mộc ôm quyền về phía đám người trên đài cao.
"Chúng ta đổi cách chơi khác đi, cứ thay phiên nhau lên khiếu chiến so tài thế này chẳng có gì thú vị cả!
"Ồ? Ngươi muốn chơi thế nào?" Trên đài cao, Vạn Trọng Sơn cười híp mắt hỏi. Đệ tử, bây giờ ông ta càng nhìn càng thích.
"Ta ta muốn một mình, đánh tất cả bọn hắn!
Trân Mộc chỉ về phía đám đệ tử nội môn của Thất Huyền Tông, cười lạnh nói: “Không phải các ngươi đều rất muốn chơi chết ta sao? Tới đi, ta cho các ngươi cơ hội đấy, quần ẩu cũng được, đánh từ xa cũng được, tùy các ngươi! Ta chiến tất cảiI"
"Vãi, Trần Mộc, ngươi đừng làm loạn chứ!" Nghe hắn nói thế, Hàn Giang Tuyết không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy ngăn cản.
Nhưng Trần Mộc lại khoát tay áo, nói: "Muốn làm thì phải làm lớn một chút, không có đầu hàng, chỉ cần bước lên lôi đài này, một là sống, hai là chết. Nhớ kĩ, không có hai chữ “đầu hàng”, nếu không phải ta đánh chết các ngươi thì chính là bị các ngươi đánh chết!”
Ô hay!
Cái tên này bị điên rồi đúng không?
Giờ phút này, cho dù là đệ tử Thiên Ảnh Tông cũng giật mình, trợn mắt há mồm nhìn về phía Trần Mộc, đây là lần đầu tiên họ biết Trần Mộc, cho nên không biết hắn là người thế nào.
Nhưng bây giờ phát hiện, tên này không chỉ có thực lực mạnh, mà còn là một tên ngốc thích tìm đường chết!
"Điên rồi!"
"Mộc ca điên thật rồi!"
Phía Thiên Ảnh Tông, Tôn béo dùng hai tay ôm đầu, sắc mặt hoảng sợ.
Đám người Liễu Thanh Hân và Đàm Tùng cũng nhíu mày, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng, biểu hiện trước đó của Trần Mộc đúng là đã khiến bọn họ chấn động.
Nhưng một người đánh một đám đệ tử tinh anh nội môn thì đúng là quá điên cuồng!
"Xong rồi, Mộc ca điên rồi!" Bên phía Linh Điện, cả đám đệ tử đều đờ đẫn, không biết nói thế nào.
"Không, hắn không điên, hắn chỉ đang bảo vệ các ngươi thôi!" Lúc này Trình Vũ Hiên mở miệng nói.
"Có ý gì?" Một đệ tử Linh Điện hỏi.
Trình Vũ Hiên thở dài, trong đôi mắt đẹp lóe lên chút phức tạp, giải thích: "Nói thật, lần này Tam Tông tranh tài, chúng ta rất bất lợi, chỉ cần là người có chút ánh mắt đều có thể nhìn ra được thực lực đám đệ tử nội môn của Thất Huyền Tông mạnh hơn chúng ta rất nhiều!"
"Nếu theo quy tắc cũ, Trần Mộc đúng là có thể giết rất nhiều người của Thất Huyền Tông, nhưng sau đại chiến, mức độ thương vong của Linh Tiêu Tông chúng ta chắc chắn còn khốc liệt hơn bọn họi”
"Cho nên, lúc này Trần Mộc mới định một mình chống lại tất cả, một mình đấu tất cả đệ tử nội môn của Thất Huyền Tông! Không phải là hắn xúc động nhất thời, mà là hắn thấy rõ tình thế, đang bảo vệ các ngươi!”
Trên đài cao, Hàn Giang Tuyết nghiến chặt răng, lúc đầu nàng còn có chút kích động, nhưng sau khi tỉnh táo lại cũng hiểu được ý đồ của Trần Mộc.
Có điều, cách làm của Trần Mộc đúng là có chút khinh người, Tam Tông tranh tài đến giờ đã diễn ra ít nhất trăm lần, nhưng chưa bao giờ có ai giống như Trần Mộc, một người đơn đấu một tông cả!