Giọng vừa dứt, Tân Như Nguyệt cong môi, nở nụ cười tàn nhãn, linh lực Thiên Ma bùng nổ, nàng ta như mũi tên phóng ra ngoài.
Bốp!
Không gian bị nghiền nát, vết nứt trải rộng, thậm chí mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp lấp loè chứ không thể nắm bắt quỹ tích chuyển động của nàng ta.
“Quá nhanh!”, mọi người xem cuộc chiến giật mình sợ hãi.
Tân Như Nguyệt hôm nay đã vượt qua những thiên tài trẻ tuổi ở đây.
Tốc độ như vậy không hề thua kém cường giả Vạn Pháp chân chính.
Chỉ trong tích tắc đó, bóng dáng xinh đẹp của Tân Như Nguyệt như ma quỷ, xuất hiện đột ngột bên trái Trần Mộc.
Tay phải cầm thương, linh lực truyền vào mang theo ánh thương sắc bén, chuẩn bị đâm xuyên đầu Trần Mộc, thế công cuồng bạo tới cực hạn!
Thấy thế, trong mắt Trần Mộc loé lên tia sáng lạnh, hắn cầm Thái Cổ Ma Kiếm, một kiếm mạnh mẽ đâm ra.
Keng!
Thương và kiếm đụng nhau, sức mạnh hung thần cuồn cuộn hung hãn va chạm với linh lực Thiên Ma, tiếng kim loại đụng nhau, từng làn sóng năng lượng dư âm quét ngang.
Những ngọn núi gần đó đều bị chấn ra vết rạn, vách núi không ngừng sụp đổ.
Linh lực quanh thân Tân Như Nguyệt dần dần tăng vọt, ở vào ưu thế về cảnh giới, nàng ta nhanh chóng áp chế Thái Cổ Ma Kiếm của Trần Mộc.
Tiếp theo, tay trái nàng ta huơ một cái vào trong hư không, một thanh kiếm đỏ sắc bén lạnh lẽo đã rơi vào trong tay, linh lực truyền ra, tiếng kiếm ngân vang lên.
Kiếm ý phóng thích, trên đỉnh đầu Tân Như Nguyệt nhanh chóng hiện ra dị tượng. Dị tượng kia có hình thanh kiếm cổ tang thương có khắc vô số hoa văn, kiếm cổ xuất hiện, tất cả kiếm trong quảng trường đều đồng loạt phát ra tiếng như là đang thần phục.
Vạn kiếm cùng vang, đây chính là linh căn kiếm hồn.
Dù Tân Như Nguyệt có được linh căn kiếm hồn nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, phải là cường giả kiểm soát lâu năm như Từ Thương Uyên thì mới có thể phát huy linh căn kiếm hồn tới mức cực hạn và tinh tết
“Đánh ra một kiếm, thiên hổ vỡ tan!”
Tân Như Nguyệt cầm kiếm trong tay, chém về phía hư không.
Bùm! Lúc này, trong hư không, một thứ như vực sâu xuất hiện.
Kiếm quang cuồng bạo chém rớt, bên trên kiếm quang này có ẩn hiện khí thế của vua rừng rậm - hổ vương.
Hai bên cách nhau quá gần như chỉ cách nhau khoảng trăm thước.
Một kiếm này tới trước mặt Trần Mộc chỉ trong giây lát.
“Trân Mộc!”, thấy vậy, mấy người Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên đều lo lắng, tim đập mạnh, không khỏi hét lên.
Bùm!
Cuối cùng một tiếng nổ vang vọng, kiếm quang mang theo ánh sáng Thiên Ma cuồn cuộn đánh mạnh vào trên người Trần Mộc.