Bữa tiệc mừng kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, người của Thiên Ảnh tông cũng chính thức từ biệt Vạn Trọng Sơn, chuẩn bị trở về tông môn.
Trước cổng núi Linh Tiêu tông, Trần Mộc nhìn nhóm Đàm Tùng và Tôn Béo, cười nói: “Sau khi trở về, các ngươi hãy chăm chỉ luyện tập, đừng lười biếng.”
“Mộc ca, giờ ta chuyển sang Linh Tiêu tông còn kịp không?” Tôn Béo ngẩng đầu lên đây mong đợi hỏi.
Vừa nói ra những lời này, hắn ta đã bị trưởng lão Thiên Ảnh tông đã vỗ một cái vào đầu: “Tên nhóc này, Thiên Ảnh tông chúng ta thu nhận ngươi vào đã là tốt lắm rồi. Ngươi xem ngươi tu luyện lười biếng như vậy, sao còn có thể chuyển sang môn phái khác được”
Mọi người thấy vậy đều bật cười.
Tôn Béo khó chịu liếc nhìn vị trưởng lão phía sau, thầm thề rằng một ngày nào đó, khi hắn ta mạnh lên, việc đầu tiên hắn †a sẽ làm chính là đè vị trưởng lão này xuống đất mà đánh.
Đàm Tùng tiến lên một bước, sáu tháng qua hắn ta đã trưởng thành rất nhiều, mặc dù bây giờ không bằng Trần Mộc, nhưng cũng là một cường giả Thần Tàng, cộng thêm huyết mạch Bán Yêu, cả tinh thần và thể lực đều có sức mạnh không hề nhỏ.
"Mộc ca, khi nào ngươi muốn trở lại Ninh Quốc thì nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ giúp ngươi. Một mình đối đầu với một nước thì không thể, nhưng nếu cùng nhau đánh thì không có vấn đề gì. Đàm Tùng nói.
Trân Mộc võ võ bờ vai rộng của hắn ta, gật đầu, cười nói: "Được"
Ôn Chi Huyền cũng nói: "Bây giờ toàn bộ Thương Hội Thánh Long chúng ta đều đang ở ẩn, nhưng nếu ngươi cần, nhớ dùng truyền âm phù gọi cho ta, ta sẽ giúp ngươi."
Trần Mộc mỉm cười: "Nếu như Ôn đại tiểu thư đã ngỏ lời, ta cũng sẽ không khách sáo nữa, có việc gì ta sẽ gọi cô."
"Hừ, Ôn đại tiểu thư cái gì chứ!" Ôn Chi Huyền trợn mắt nhìn hắn, hai người đã cùng nhau vào sinh ra tử mấy lần, vậy mà Trần Mộc vẫn khách sáo như cũ.
Khương Âm khẽ thở dài: "Trần Mộc, Giang phủ không phải do ta nắm quyền, cho nên ta sợ là không giúp gì được cho ngươi. Nhưng riêng ta, nếu như ngươi có việc gì, ta chắc chắn sẽ giúp. Nói tóm lại, nếu ngươi cần thì hãy dùng truyền âm phù gọi gọi cho ta.”
Bây giờ, Khương Âm đã có công pháp phù hợp nhất để tu luyện linh căn Hàn Nguyệt mà Trần Mộc đưa cho, cộng với tài nguyên của Thiên Ảnh tông, sức mạnh bây giờ của nàng ấy có thể nói là mạnh nhất trong số những người này.
Ngoài Ôn Chi Huyền và Khương Âm, Liễu Thanh Hân, Mục Thần, hai chị em song sinh và thậm chí nhiều bạn bè Thiên Ảnh tông cũng bày tỏ sự ủng hộ với Trần Mộc.
Tuy rằng có nhiều người như vậy giúp đỡ, nhưng trong lòng Trần Mộc cũng biết, thực lực bọn họ bây giờ không đủ, nửa năm vẫn là quá ngắn ngủi.
Là một trong bảy quốc gia lớn, thực lực và sức mạnh của Ninh Quốc chắc chắn không yếu hơn ba đại môn phái.
Vì vậy, hắn vẫn cần thời gian để phát triển.
Nói chuyện một lúc thì mọi người cũng chào tạm biệt nhau.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, hai mắt Hàn Giang Tuyết sáng lên, nàng ta lén dùng cánh tay huých nhẹ vào người Trần Mộc, nói đùa: "Tên nhóc nhà ngươi cũng được đấy nhỉ, nhiều người đẹp như vậy, nếu tạo thành một hậu cung, mỗi ngày một người thì chắc xếp hàng cả tuần cũng không hết!”
Đặc biệt khi nhìn thấy những người đẹp tuyệt sắc và khí chất nổi bật đều đứng về phía Trần Mộc, Hàn Giang Tuyết hơi bất ngờ trước sức hấp dẫn của hắn.
"Nếu vậy thì sao? Cô muốn tham gia không?" Trân Mộc quay lại nhìn nàng ta, sau đó trắng trợn quét mắt khắp cơ thể tuyệt đẹp của nàng ta.
Vì Hàn Giang Tuyết lớn hơn vài tuổi nên nàng ta có thân hình nẩy nở hơn Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan và những cô gái khác. Cơ thể thanh tú uyển chuyển, yểu điệu thướt tha, có chỗ lồi chỗ lõm, hấp dẫn hơn những cô gái bình thường nhiều.
Trân Mộc gật đầu nói: "Ta duyệt rồi đó, ngày mai tới chỗ của ta báo danh, ta sẽ cho ngươi vui vẻ gấp bội."
"Cút đi!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Giang Tuyết hiện lên một tia tức giận.
Trở lại Linh Tiêu Tông.
Không lâu sau, Trần Mộc cũng dã được phát linh lệnh của đệ tử thân truyền.
Linh lệnh tương tự như Tinh Tú lệnh, cũng được chế tạo từ linh thạch, khắc các loại hoa văn cổ xưa, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật có một không hai.
Tuy nhiên, Tinh Tú lệnh chỉ cho phép Trần Mộc bước vào Tứ Tượng Tinh Tú Môn chứ không có tác dụng gì khác.
Linh lệnh này cho phép Trần Mộc tiến vào nơi tu luyện tốt hơn, không hạn chế bị thời gian. So với đệ tử nội môn, đệ tử thân truyền nắm giữ linh lệnh chắc chắn sẽ có quyền lực lớn hơn.
Ví dụ như đệ tử nội môn rời khỏi Linh Tiêu tông thì cần phải báo cáo với tông chủ, nhưng nếu là đệ tử thân truyền nắm giữ linh lệnh này thì có thể rời khỏi Linh Tiêu Môn mà không cần báo cáo.
Ngoài ra, các đệ tử thân truyền năm giữ linh lệnh, còn có thể đến điện tài nguyên hàng tháng để nhận các loại đan dược và tài nguyên tu luyện khác nhau.
Có thể nói, vai trò của linh lệnh tương đương với biểu tượng địa vị của một đệ tử thân truyền.
Sau khi nhận được linh lệnh Trân Mộc cũng không ở lại trong tông môn mà đi đến Tứ Tượng Tinh Tú Môn để tu luyện.
So với những địa điểm tu luyện khác, Trần Mộc hứng thú hơn với năng lượng huyền bí bên trong Tứ Tượng Tỉnh Tú Môn hơn. Trước đây, hắn chỉ săn một số lượng lớn tinh thú để hấp thụ tinh hoa sinh mệnh từ chúng. Còn về sức mạnh tinh tú thì hiếm có hơn nhiều, Trần Mộc vẫn chưa từng trải qua.
Hắn tin rằng nếu sử dụng sức mạnh của tinh tú để luyện cốt thì long cốt của hắn sẽ có thể lên đến một cấp độ mới. Đồng thời cũng có thể tạo ra một bước đột phá khác trong cảnh giới, và hắn thực sự đạt đến cảnh giới Thần Tàng.
||||| Truyện đề cử: Loạn Thần Dưới Váy |||||
Trong biển sao chói lóa, Trần Mộc tiến lên một bước, lập tức đáp xuống đài sen ngọc, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu nhất của thần thú cổ xưa trong bầu trời đầy Sao.
So với các tinh thú, sức mạnh tỉnh tú có trong tứ đại thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ chính là sức mạnh tỉnh tú quý giá nhất trong Tứ Tượng Tỉnh Tú Môn.
Trân Mộc nhảy lên, vươn tay về phía hư không, dưới sức luồng sức mạnh tụ tập lại, ma kiếm cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay.
Những thần thú khổng lồ nằm sâu trong bầu trời đầy sao dường như đã cảm nhận được sát ý sắp tới. Dưới sự bao phủ của các vì sao, tất cả đều mở con ngươi sáng rực nhìn về phía Trần Mộc. Bây giờ, những thần thú này đã cực kỳ thông minh, có thể cảm nhận được Trần Mộc không có ý tốt.
Bùm.
Trong bầu trời đầy sao, năng lượng cuồng bạo quét qua, trong đó có một con hổ trắng cao khoảng trăm trượng đang nhe răng nanh, mang theo một luồng sát khí, gầm thét về phía Trần Mộc.
Trong mắt Trần Mộc hiện lên một ý cười, đương nhiên là những thần thú này mạnh hơn tinh thú. Tuy nhiên, dù mạnh đến đâu thì chúng cũng chưa thể đạt tới cảnh giới Vạn Pháp được.
Bây giờ, không có chiến binh hay yêu thú nào dưới cảnh giới Vạn Pháp có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho hắn.