Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 608

Lực lượng Hung Sát ngập trời bộc phát từ Thái Cổ ma kiếm, dung hợp hai cỗ kiếm ý kia, chém mạnh xuống.

Ầm!

Giữa thiên địa, một cột sáng chói mắt nở rộ, cột sáng này xuyên thẳng qua Khô Mộc Chướng Viêm bao quanh Thẩm Cương, cuối cùng, đụng mạnh vào thân thể của hẳn.

Bùm!

Trong giây phút đó, hàn khí như nước thủy triều càn quét trong phạm vi trăm trượng quanh Thẩm Cương, khiến đại địa mênh mông kết thành băng nguyên vô bờ.

Lưu Hồn hỏa diễm hực hực thiêu đốt, quấn lấy lực lượng Hung Sắt, mang theo lực lượng ăn mòn cường đại xung kích thân thể Thẩm Cương.

Thẩm Cương lùi lại từng bước một, mỗi bước là đại địa lại sụp đổ một thước, trong nháy mắt, xung quanh đã hình thành một lỗ thủng trăm trượng.

Cách đó không xa, vẻ mặt của đông đảo tộc trưởng của các gia tộc võ đạo đều vô cùng kinh hãi, bọn họ không ngờ, chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ cảnh giới Thần Tàng mà thực lực lại bi3n thái đến mức không ai tưởng tượng nổi như thế.


"Đỡ cho ta!" Đột nhiên, Thẩm Cương phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai chân làm trụ, linh lực quanh thân vận chuyển đến cực hạn.

Quần áo hoàn toàn bị xé rách, đồ đăng ma mãng quấn quanh ngực hắn cũng sáng rực, trông vô cùng sống động, dường như sống lại vậy. Con mãng xà kia trườn đến dưới cổ hẳn, vảy rắn bao trùm quanh người.

Giờ khäc này, Thẩm Cương đã thôi động đại pháp luyện thể đến cực hạn. Xương cốt, huyết dịch, ngũ tạng, thậm chí hàng triệu tết bào trong cơ thể dường như cũng đồng hóa cùng con mãng xà này, nhìn qua trông vô cùng cứng rắn.

Bùm!

Chỉ là, loại ngăn cản này cũng không chống đỡ được bao lâu, chỉ mấy hơi thở, vảy rắn bao trùm trên người Thẩm Cương đã nứt toác, cuối cùng vỡ vụn hoàn toàn.

Sóng xung kích cuồng bạo vô song chấn động, Thẩm Cương bị đánh bay ra ngoài, đụng mạnh vào đống loạn thạch

sau lưng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

"Thua? Sao có thể như vậy được?" Ánh mắt của đám Kim Khai Giáp và Tống Nga đều hiện lên vẻ chấn động.

Yến Thương và Hồng Liệt Viêm nhìn cảnh tượng này cũng không nhịn được nuốt nước bọt.

Không đánh lại! Bọn họ không đánh lại!

Trong lòng hai người Yến Thương và Hồng Liệt Viêm đều muốn lùi bước.

Chỉ là, không chờ bọn hẳn rút lui, một trận cuồng phong gào thét đã quét đến.

Một giây sau, thân hình Trần Mộc đã xuất hiện trước mặt bọn họ như ma quỷ, hai cánh tay đồng thời đưa ra, bóp chặt cổ họng của họ.


Sắc mặt Yến Thương và Hồng Liệt Viêm lập tức đỏ lên, cảm giác ngạt thở mãnh liệt khiến bọn họ muốn ngất đi.

"Không phải các ngươi vừa nói muốn đánh chết ta sao? Đến đi, đánh chết ta đi!”

Trần Mộc dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm hai người họ, lạnh lùng quát.



Bản năng cầu sinh xuất hiện, Yến Thương và Hồng Liệt Viêm điên cuồng vận chuyển linh lực quanh thân, nhưng giữa hai tay Trân Mộc lại có Lưu Hồn liệt hỏa cháy hực hừng, cỗ liệt hỏa này chỉ chớp mắt đã đốt cháy rất cả linh lực quanh thân hai người kia.

Tiếp đó, dưới ý niệm điều khiển của Trần Mộc, hỏa diễm ngưng tụ biến thành hai thanh kiếm sắc bén, treo trên đỉnh đầu bọn họ.

Chỉ cần Trần Mộc dùng một ý niệm là hai thanh kiếm hỏa diễm kia sẽ xuyên qua đầu họ.

Giờ khắc này, Hồng Liệt Viêm không còn bất kì suy nghĩ chiến đấu nào nữa, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong, hắn há to miệng, dường như muốn phát ra tiếng cầu xin tha thứ.

Nhưng vào lúc này, Trần Mộc đột nhiên buông lỏng tay ra, hai người lập tức chật vật ngã xuống đất, trán phủ kín mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi với cảnh tượng vừa rồi.


Lúc này, Thẩm Cương ở phía xa xa nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt âm hàn nhìn chăm chằm vào Trần Mộc, dường như không có bất kì ý muốn đối chiến nào nữa, hắn điên cuồng chạy ra ngoài thành Hoài Dương.

Hắn biết, nếu hắn không đi thì sẽ không đi nổi nữa.

Trần Mộc không quay đầu, nhưng tay cầm Thái Cổ ma kiếm lại dùng sức phi về phía sau, thanh Thái Cổ ma kiếm liền bắ n ra nhanh như chớp.

Cảm nhận được sát cơ cuốn tới phía sau lưng, sắc mặt Thẩm Cương đại biến, gào thét ra tiếng: "Trần Mộc, ta là đệ tử thân truyền của Thất Huyền Tông, nếu ngươi dám giết ta, ngươi..."

Thẩm Cương còn chưa nói xong, một đạo hàn quang đã chém đầu hẳn xuống.

Máu tươi phun ra như suối.

Thẩm Cương đầu lìa khỏi cổ, ngã xuống.

Cảnh tượng này gần như khiến mọi người trong toàn trường sợ hãi, không dám thở mạnh.

Bình Luận (0)
Comment