Khi Trần Mộc đến, đúng như dự đoán, toàn trường lập tức náo động, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Trần Mộc, bao gồm cả đám đệ tử thân truyền kia.
Điểm khác biệt duy nhất là trong mắt mấy người Từ Phong và Thương Hào có thêm chút dò xét, bọn hắn đều tò mò về nhân vật gây ồn ào trong Linh Tiêu Tông dạo gần đây.
"Hắn ta chính là Trần Mộc à?”
"Chỉ là Thần Tàng cảnh mà cũng dám huênh hoang như. vậy ưl"
Trong lúc Từ Phong đánh giá Trần Mộc, hẳn ta cũng nhận ra dao động linh lực xunh quanh hản, chẳng qua chỉ là tầng thứ ba cảnh giới Thần Tàng mà thôi.
Cảnh giới này đối với đám bọn hắn chỉ như con kiến mà thôi, bóp phát là đi!
"Nghe nói trong Tam Tông Tranh Tài, đến cả cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám cũng thua trong tay hẳn, không thể khinh thường được!" Thương Hào cười nhẹ, nói.
Từ Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua Thương Hào, cười vui vẻ: "Chỉ bằng chiến tích đánh bại cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám, hẳn ta cũng dám vênh váo ư? Vào hai năm trước, ta tiện tay cũng bóp ch ết được mấy tên cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám rồi!"
"Từ Phong, đối với chúng ta mà nói, Thần Tàng cảnh không đáng là gì, nhưng trong mắt đệ tử nội môn, cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám đã là thứ cao không với tới!" Thượng Hào cười khẽ nói.
"Hừ, nếu đã vậy thì danh ngạch mộ kiếm Đại Hoang hôm nay ta lấy nhé. Trong Mộ kiếm Đại Hoang, tất cả đều là thiên tài đứng đầu Nam Châu, đừng để hắn làm mất mặt Linh Tiêu Tông chúng ta!" Từ Phong nghiêm nghị nói.
Thương Hào im lặng, không nói gì thêm, nhưng sâu trong mắt hắn ta lại như ẩn giấu rắn độc.
Lần thi đấu này không chỉ riêng một mình Tr ần Mộc, còn có cả đám đệ tử thân truyền bọn hắn cạnh tranh nhau!
Không khí trong sân càng lúc càng hứng khởi, có rất nhiều đệ tử không kiềm chế nổi tâm trạng, nóng lòng muốn xem một hồi long tranh hổ đấu.
Đông đảo đệ tử Linh Điện nuốt nước bọn, nhìn quần hùng hội tụ đông đảo trước mắt, chân có hơi run run. Trong đám người này, kha khá người đã là cường giả Vạn Pháp cảnh!
“Bắt đầu đi!” Trên đài cao, Vạn Trọng Sơn ngồi trên ghế vàng, cảm nhận không khí nồng nhiệt bên dưới, nheo mắt tuyên bố.
Ngay lập tức, Nhan Ngọc Yên mặc bộ hồng y, đứng trong một góc trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý. Nàng ta mím môi, đôi mắt lưu ly tỏa ra sát khí.
"Trần Mộc, để ta xem hôm nay ngươi chết như thế nào!"
Gót sen chạm đất, nàng ta phóng vụt lên, gió khế lay làn Váy, cơ thể mềm mại nhẹ nhàng hạ xuống lôi đài.
Mỹ nhân mãi mãi là tiêu điểm, nhất là mỹ nhân mạnh mẽ như nàng ta, càng khiến mọi người chú ý nhiều hơn.
Sau khi thấy nàng ta lên sân đầu tiên, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
"Nhan Ngọc Yên lên đầu tiên rồi!"
"Không ngờ nàng ta lại nôn nóng như vậy, nhưng chỉ dựa vào thực lực tầng thứ tám cảnh giới Thần Tàng của nàng ta, e là không đánh lại được Trần Mộc bây giờ nhỉ?"
"Ai biết, nhưng chắc vẫn còn hậu chiêu đằng saul"
Trong tiếng hò reo, chẳng bao lâu sau, một bóng người khác cũng đứng dậy từ trong đám đông.
"Ta cũng lên!" Thân hình lưng hùm vai gấu của Vương Thống lộ ra trong mắt mọi người, sau đó hẳn ta quát lên một tiếng, hùng dũng lao lên lôi đài.
“Hừ!” Cuối cùng là Lý Khâu, cũng là cường giả Vạn Pháp cảnh. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, sau đó nhảy lên lôi đài.
"Ba đánh một à?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử nội môn có mặt đều sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên kinh hãi.
"Có nhầm lẫn gì không? Lý Khâu là cường giả Vạn Pháp cảnh mà?”
"Lại còn chơi đánh hội đồng!"
“Đê tiện!” Trình Vũ Hiên cắn răng nhíu mày, gương mặt lạnh lùng hiện lên nét khó coi.
Đây mới chỉ là bắt đầu, không ai ngờ được ba Vương Thống, Nhan Ngọc Yên, Lý Khâu lại bắt tay nhau cùng lên.
Hai má Hạ Chỉ Lan cũng phủ đầy sương giá, ngay từ đầu nàng ta đã cảm thấy trận đấu này không công bằng!
Từ Phong li3m môi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng thích thú: "Thú vị đấy! Ba người Vương Thống, Nhan Ngọc Yên, Lý Khâu tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền thời gian khá lâu rồi, có thiên phú, có thực lực, bây giờ còn liên thủ với nhau"
"Xem ra bọn hắn có vẻ kiêng kị Trần Mộc nhỉ, không biết tên khốn này có bản lĩnh gì?" Thương Hào cười lạnh.
Lên lôi đài.
Lý Khâu bước ra, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập vẻ hung dữ và kiêu ngạo.
"Cút xuống đây đi Trần Mộc, chúng ta chờ ngươi lâu rồi. Chẳng phải ngươi nói muốn một mình đấu với bọn ta sao? Xuống đi chứ! Khí thế mấy hôm trước đâu rồi? Hay là ngươi sợ?"
Nhan Ngọc Yên khế cần răng, gót sen bước ra, đôi mắt đẹp khóa chặt lên người Trần Mộc, đáy mắt lạnh thấu xương: "Trần Mộc, nếu bây giờ ngươi rút lui không tham gia vào Mộ kiếm Đại Hoang vẫn còn kịp, nếu không thì khó kết thúc trận đấu hôm nay đấy!"
Trần Mộc khẽ nheo mắt, bước lên một bước, định hạ xuống nhưng Hàn Giang Tuyết lại đột nhiên ngăn lại: "Ba đánh một, ngươi có đánh được không vậy?”
Đám người Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan cũng lo lắng nhìn về phía Trần Mộc.
Trần Mộc cười khẽ, không trả lời, nhảy lên lôi đài.
Vương Thống cười khẩy, thân thể cường tráng như hổ bành trướng, gót sät dẫm lên lôi đài, thậm chí còn khiến mặt đất khế rung động, khí thế hùng hồn, chiến ý kinh người!