Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 647

Nhan Lương Quân gầm lên, như thể hắn đang cố gắng ngăn chặn ma viêm đang làm loạn trong cơ thể mình. Tuy nhiên, dù hắn ta có sử dụng linh lực mạnh mẽ đến đâu, ma viêm vẫn có thể dễ dàng xuyên qua.

Một lúc lâu sau, Nhan Lương Quân đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, trong máu còn có một ngọn lửa đen nóng rực, cực kỳ quái dị.

Trên quảng trường, mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn ngụm máu đen kia với vẻ không thể tin, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Ngọn lửa đen này dường như có trí tuệ, tuy nói là lửa, nhưng lại giống một loại ma trùng nào đó hơn.

Ngay cả Nhan Lương Quân cũng bị đẩy vào cảnh khốn cùng như vậy.



Lúc này, trên bầu trời, cơ thể Trần Mộc đột nhiên rơi xuống, ngón tay khẽ siết lại, khối Niết Bàn Ma Viêm chạy dọc theo cổ họng Nhan Lương Quân và rút ra ngoài.

Sau khi mất đi sự dày vò của ma viêm, Nhan Lương Quân thở hổn hển. Sau một lúc, hắn ta ngẩng đầu lên, khắp mặt đầy mồ hôi lạnh, dường như vẫn còn hơi sợ, nhìn Trần Mộc với vẻ bàng hoàng.

Trần Mộc lạnh lùng nhìn hắn ta bằng ánh mắt sâu thẳm.

Lúc này, quảng trường trở nên im lặng như tờ.


Một lúc lâu sau.

Nhan Lương Quân cúi đầu.

Hắn ta đã thất bại rồi.

Hơn nữa còn thất bại thảm hại.

"Ta thua rồi..."

"Mạng của ta tùy ngươi định đoạt."

Nhan Lương Quân buông tay ra, kiếm trong tay vang rơi xuống đất, kêu lên một tiếng.

Dường như hẳn ta sẵn sàng cho cái chết, không hề cầu xin sự thương xót.

Tuy nhiên.

Trần Mộc vẫn lạnh lùng nhìn hắn ta, không nói gì, ma kiếm trong tay biến mất trong không khí.

Kiếm vực xung quanh cũng đồng thời phân tán.

"Ngày mai, Hàn tỷ sẽ tổ chức tiệc mừng cho ta, nếu ngươi có hứng thú có thể tới ăn uống miễn phí."

Trần Mộc bỏ lại những lời này, giơ tay lên vẫy vài cái xoay người rời đi.

Để Nhan Lương Quân ở lại với những cơn gió hỗn loạn. Tiệc mừng?

Cho hắn ta ăn uống miễn phí? Cái quái gì vậy?

Một lúc sau, dường như nhận ra điều gì đó, Nhan Lương Quân bật cười khổ.


"Tên nhóc, ngươi nghĩ ta là ai chứ?”

Thế nhưng.

Khi ngẩng đầu nhìn bóng dáng chàng trai đang dần đi xa, tất cả những gì hắn ta có thể nghĩ đến chỉ có hai từ “thuyết phục”.

Cuối cùng thì hắn ta cũng đã thua trận chiến này.

Trên đài cao, Vạn Trọng Sơn có vẻ hài lòng với cái kết, khế mỉm cười.

Những cường giả cảnh giới Vạn Pháp trẻ tuổi này đều là trụ cột của tông môn, nếu giết bọn họ thì thật đáng tiếc. May là Trần Mộc không giết người vô tội vạ.

"Tranh tài kết thúc, suất đi đến mộ kiếm Đại Hoang thuộc. về Trần Mộc, không cần bàn luận nữa." Vạn Trọng Sơn tuyên bố.

Bầu không khí im lặng như tờ kéo dài trong giây lát.

Cuối cùng, những tiếng kêu ồn ào cũng bùng nổ.

"Thẳng rồi, tên nhóc đó thật sự đã chiến thẳng!"

"Từ một đệ tử nội môn mới trở thành đệ tử nội môn số một, đến bây giờ là đệ tử thân truyền số một, tất cả chỉ mất hơn nửa năm!"


"Đây là loại quái vật gì vậy!" "Rốt cuộc là tên này từ chui ra vậy?"

Vô số ánh mắt trở nên cực kỳ sợ hãi và chấn động, tất cả đều đổ dồn vào dáng người trẻ tuổi ở phía xa.

Lúc này, säc mặt của thiếu niên có hơi tái nhợt, linh lực lan tràn xung quanh đã suy yếu hơn một nửa, quần áo rách nát, nhìn có hơi thê thảm, nhưng không ai dám cười nhạo điều đó.

Hơn nửa năm.

Từ một đệ tử mới vô danh đến đệ tử thân truyền số một, với tốc độ này, không ai có thể tưởng tượng được. Nhưng nhớ lại những cuộc thi hắn đã trải qua, mọi người đều cảm thấy tên nhóc này có thể đoạt được danh hiệu đệ tử thân truyền như bây giờ không phải là dựa vào may mắn.

Ngay cả những đệ tử thân truyền còn lại không lên sân khấu cũng đều lộ ra ánh mắt nghiêm trọng, mặc dù trong lòng không thể tin được, nhưng chàng trai trẻ mà họ từng khinh thường giờ đây đã trưởng thành nhanh đến mức họ đã hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.

Vào giờ phút này, sẽ không có ai dám nghi ngờ tư cách đạt được vé đi đến mộ kiếm của Trần Mộc nữa.

Trên đài cao, sắc mặt của rất nhiều trưởng lão cũng trở nên nghiêm túc, bọn họ nhìn bóng dáng Trần Mộc, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Không lâu nữa, e là thế hệ tiền bối chúng ta cũng sẽ không thể đánh bại được tên nhóc này."

Vạn Trọng Sơn mỉm cười, nhìn bóng dáng thiếu niên đang trở thành trung tâm chú ý, trong lòng thầm nói: "Hoàng đế Ninh Quốc, có vẻ như lần này ông đã thả ra một con quái vật đáng sợ rồi..."

Bình Luận (0)
Comment