Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 662

"Cây bút lông màu đen này được gọi là bút Càn Khôn, một thứ dùng vẽ hoa văn, có thể phác thảo các địa hình huyền bí, các hoa văn số mệnh. Nó là một linh khí thượng cổ được chủ nhân của ta sử dụng, sau đó được đặt ở đây cùng với ta.”

Lời nói vừa dứt, Hồng Châu búng ngón tay, “Bút Càn Khôn” bị ông ta đẩy ra, dường như hóa thành một tia sáng màu đen, bay về phía Trần Mộc.

Trần Mộc thấy vậy bèn giơ tay đón lấy, cây bút có cảm giác khá nặng tay, đầu bút mang theo khí tức sắc bén từ thời thượng cổ xa xưa, dường như có thể vẽ ra những phù văn kỳ diệu nhất trên thế gian.

"Cái bút này là vật quý giá nhất trong tay ta ngoại trừ thụ đan, ta cho ngươi mượn, nếu như sau này có một ngày ngươi thật sự gặp được Nguyên Minh tôn thượng, khi nhìn thấy thứ này, ông ấy tự nhiên sẽ nhận ra ta." Hồng Châu nói.

Trần Mộc cầm “bút Càn Khôn” trong tay, trong mắt lộ ra tia sáng hiếm thấy.

Đây không phải là một đồ vật bình thường, từ những đường nét cổ xưa và khó hiểu của nó, có thể thấy rõ sức nặng của năm tháng, cộng với linh khí của Thánh Hiền giả thần bí khẽ gợn lên xung quanh.


Trần Mộc có thể nhìn ra “bút Càn Khôn” này có lẽ đã được một Thánh Hiền giả nào đó sử dụng.

Đúng như Trần Mộc dự đoán, vận thế của núi sông xung quanh Linh Lầu Thượng Cổ này cũng như tất cả những văn tự mạnh mẽ bên trong nó đều do “bút Càn Khôn” này vẽ ra.

Không ngờ Hồng Châu lại giao linh khí thượng cổ quý giá vào tay hắn.

"Không ngờ ta tùy ý nói một câu mà ông đã tin? Lỡ như ta không gặp được Nguyên Minh tôn thượng, hoặc là ta trộm mất cây bút này thì sao?" Trần Mộc thích thú mỉm cười.

Sức hấp dẫn của một linh khí thượng cổ là vô cùng lớn, bởi nó không hề yếu hơn thụ đan của ông ta là bao.

Hồng Châu lắc đầu, ngước mắt lên, tự tin nhìn Trần Mộc, cười nói: "Mặc dù ta không biết rốt cuộc ngươi là ai? Nhưng ta có thể cảm giác được, ngươi có một loại kiêu ngạo không ai có được. Ngươi có tầm nhìn rất cao, thậm chí ngươi có thể chống lại sự cám dỗ của thụ đan, một linh khí thượng cổ đơn thuần không đến mức khiến ngươi trở thành kẻ thất hứa”

Nghe được lời này, Trần Mộc khẽ ngẩn người.

Sau đó, khóe miệng hẳn nhếch lên, cười nói: "Lão già cũng thú vị đấy chứ."

"Hễ mở miệng ra là lão già này lão già kia, tên nhãi ranh nhà ngươi, đã được hưởng lợi từ lão phu mà thái độ chẳng tốt lên tí nào, đúng là tên vong ân bội nghĩa."

Hồng Châu nhìn chằm chằm Trần Mộc với vẻ oán hận.


Sau đó, ông ta phất tay: "Nhóc con, ngươi nên biết điều một chút, sau khi trở về, đừng nhắc tới sự tồn tại của ta với người khác, ta vẫn còn muốn thanh tịnh thêm mấy năm nữa"

Trần Mộc còn chưa kịp trả lời, bóng dáng của ông ta dần dần lùi về phía sau, cuối cùng biến mất vào góc tối của quảng trường.

Đối với lời phàn nàn cuối cùng của Hồng Châu, Trân Mộc chỉ bất lực mỉm cười. Nhìn trong tay bút Càn Khôn, hắn trầm tư một lát, đè nén sự thôi thúc muốn tìm hiểu trong lòng lại, giấu nó vào trong nhãn không gian.

Sau khi về, hắn sẽ nghiên cứu cây bút Càn Khôn này sau.

Quảng trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ, nửa giờ sau cũng tỉnh dậy.


Ánh sáng đỏ nhạt dần, hai người phụ nữ lần lượt mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp đồng thời lộ ra vẻ ngạc nhiên, xem ra họ đã thu hoạch được không ít.

Thụ yêu đã sống hàng nghìn năm, sau đó lại ở bên cạnh Nguyên Minh tôn thượng nhiều năm, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc lĩnh ngộ các loại đạo pháp. Mặc dù Trần Mộc. không để ý đến chúng, nhưng đối với thế hệ trẻ như Phương Thanh Điệp và Vạn Lam, đó chắc chăn là một báu vật.

“Tiền bối đó thật tài giỏi” Vạn Lam ngạc nhiên kêu lên.

Sau đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta không khỏi nhìn về phía Phương Thanh Điệp, nhìn thấy khuôn mặt luôn lạnh lùng. trước đây của Phương Thanh Điệp cũng lộ ra vẻ kích động.

"Không ngờ vị tiền bối linh yêu này lại hiểu biết nhiều như: vậy, sau khi trở về, ta phải từ từ nghiền ngẫm lời dạy của ông ấy mới được." Phương Thanh Điệp siết chặt bàn tay, nhẹ nhàng nói.

Hai người phụ nữ bước ra khỏi bệ đá, sau đó phát hiện bóng dáng Trần Mộc không còn ngồi xếp bằng trên bệ đá nữa mà đang nhìn bọn họ cách đó không xa.

Bình Luận (0)
Comment