Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 668

"Chỉ vì một người phụ nữ mà mất hết thể diện của Kim Quốc vậy saol"

"Nếu ngươi không phải là em ruột của ta, bây giờ ngươi đã đầu một nơi thân một nẻo rồi đấy!"

Vẻ mặt lười biếng của Kim Vũ Dương bỗng lạnh buốt như băng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Kim Sách, giống như: đang nhìn một con chó vô dụng mà mình nuôi.

"Hoàng... Hoàng huynh, ta... Xin lỗi!" Kim Sách khổ sở ngẩng đầu lên, một dòng máu tươi tự trên thiên linh nhỏ xuống, nhuốm đỏ một nửa khuôn mặt hẳn, ánh mắt hoảng sợ vô cùng.

"Hoàng huynh bớt giận, tứ đệ thích nữ sắc như vậy đâu phải lần đầu tiên! Nói cho cùng cũng là do thái độ của người kia có vấn đề, tứ đệ là hoàng tử của Kim Quốc chúng ta, thái độ của nàng ta như vậy không phải là đang vả mặt Kim Quốc. chúng ta sao?" Một thanh niên mặc áo mãng bào màu vàng óng đứng cạnh bên lạnh lùng nói vậy.

Bây giờ, thực lực của Kim Quốc bọn họ rất cường thịnh, trong bảy nước lớn cũng xếp hạng hàng đầu.

Một con nhóc ở cảnh giới Vạn Pháp lại không nể mặt hoàng gia bọn họ thì đúng là đáng hận!

Kim Vũ Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp nhìn chăm chäm về phía Phương Thanh Điệp.

"Phương Thanh Điệp, cho dù cô là một trưởng lão, thậm chí là tông chủ của cô đi chăng nữa, trước mặt phụ hoàng ta cũng phải nể mặt mũi ba phần, bây giờ cô làm vậy là muốn vả mặt Kim Quốc chúng ta sao?"


Giọng nói kia hết sức thờ ơ, khiến người ta không nhận ra hắn đang vui hay giận, nhưng khí thế phất tay và uy nghiêm đó lại rất có dáng vẻ của hoàng đế.

Dĩ nhiên, hắn là người có phong thái của chân long chân chính, khác hẳn với mấy hoàng tử ngốc nghếch kia!

Vào lúc này đây, cho dù là Vạn Lam, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng hơi hốt hoảng, đối với Kim Sách, bọn họ có thể không thèm để ý tới, nhưng với Kim Vũ Dương tuyệt thế thiên kiêu này, bọn họ lại không dám không nhìn.

Lúc này đây, Vạn Lam lo lắng nhìn về phía Trần Mộc, thấy Trần Mộc lại như không hề cảm nhận được mùi thuốc súng chung quanh, vẫn bình tĩnh uống trà như trước đó.

Thấy tình cảnh này, Vạn Lam mím môi, bực bội nói: "Đồ hèn nhát!"

Nàng ta tưởng là Trần Mộc bị dọa đến mức giả vờ bình Tĩnh.

Phương Thanh Điệp ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp không có vẻ sợ hãi chút nào, nàng nhìn thẳng về phía đối phương, trầm giọng nói: "Đại điện hạ, tiểu nữ không hề quen biết Tứ điện hạ của quý quốc, là Tứ điện hạ tự tới tìm tiểu nữ. Lễ nào, cái này cũng là do ta sai?"

"Tuy là vậy đi nữa, nhưng tứ đệ cũng đại diện cho mặt mũi của Kim Quốc chúng ta, ngươi làm Kim Quốc mất hết thể diện như thế này, ngươi cũng phải bồi thường!"

Kim Vũ Dương ngồi ở trên ghế vàng, vẻ mặt không có chút cảm xúc, hắn hời hợt nói.


Phương Thanh Điệp nhíu chặt mày, "Đại điện hạ, ngài như vậy hơi quá đáng rồi đấy!"

"Quá đáng? Thực lực của một nước hùng mạnh như Kim Quốc yêu cầu ngươi phải giữ thể diện cho bọn ta, chẳng lẽ là quá đáng hay sao?" Kim Vũ Dương nở nụ cười xem thường.

Tất cả mọi người đều thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

Nhất thời, ánh mắt của bọn họ đều vô cùng hứng khởi, chuẩn bị để xem một trò hay!

Gương mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp lóe lên vẻ lạnh lùng: "Không biết điện hạ muốn ta bồi thường như thế nào?"

"Rất đơn giản, ngủ với tứ đệ của ta một đêm, chuyện này sẽ bỏ qual" Kim Vũ Dương nói.

Ồ!

Toàn trường ồ lên!

Kim Sách đang năm dưới đất như chó chết cũng tỏ vẻ kích động, trước kia hản lấy lòng Phương Thanh Điệp như vậy, không phải cũng là vì để ý đến dáng người nàng ấy sao?

Vạn Lam cũng không nghe nổi nữa, gương mặt tươi cười giận tái đi: "Đồ háo s@c, đúng là một lũ vô liêm sỉ!"

Kim Vũ Dương nhíu mày: "Làm càn, vả miệng cho tai" Cạch.

Bình Luận (0)
Comment