Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 680

Nhìn khắp Nam Châu giới, cường giả Vạn Pháp đỉnh cũng không ít, khoảng chừng hai mươi mấy người nhưng cảnh giới Bất Diệt thì tới nay, số người được biết tới chỉ có một mình tông chủ Thất Huyền Tông Bạch Đỉnh Thiên.

Từ đó có thể biết là cảnh giới Bất Diệt khó đột phá cỡ nào!

Mà đột phá Bất Diệt có một điểm đặc trưng là trong Linh Hải của người đó sẽ ngưng tụ ra một viên kim đan bất diệt.

Kim đan bất diệt chứa đựng vật chất bất diệt, có một loại năng lượng làm chỉ bị đứt mọc ra, có thể gặp chứ không thể cầu! Nếu có cơ hội thì còn thể thông qua vật chất bất diệt kia để đạt tới ngưỡng không tưởng.

Tóm lại, thứ này mà lộ ra ngoài thì sẽ có vô số cường giả tranh nhau mua, ngay cả Hoàng đế bảy nước lớn cùng với tông chủ ba tông lớn cũng sẽ động lòng.

Mà trước mắt lại xuất hiện tận ba viên kim đan bất diệt.


Hiện tại, hai người Phương Thanh Điệp và Vạn Lam bắt đầu thở gấp, trong mắt lộ ra tia nóng bỏng và tham lam cực độ.

“Khó trách nơi này lại thu hút loại yêu thú kh ủng bố như chuột Cổ Ma, hoá ra kim đan bất diệt này đã thu hút chúng!”, Trần Mộc cười mỉa, cũng hiểu ra.

Thực lực chuột Cổ Ma không cao nhưng cái khó là nó lì đòn, dù là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, không có thủ đoạn đặc biệt thì cũng sẽ bị chúng nó nhây tới chết ở đây.

Mà nguy cơ càng lớn, cơ hội càng nhiều, lời này không phải không có đạo lý, ai mà ngờ được ở đây còn có ba cường giả cảnh giới Bất Diệt toạ hoá.

“Trước lấy rồi tính tiếp!", Phương Thanh Điệp nói trước.

Kim đan bất diệt này mà không lấy sớm, một khi bị ai khác phát hiện thì phiền phức lắm!

Lúc này, Phương Thanh Điệp cử động, muốn nhảy vào trong động phủ tối tắm bên dưới nhưng đúng lúc này, ba tia sáng sắc bén phóng tới từ bầu trời xa xăm, chỉ giây lát đã đâm mạnh về phía đầu Phương Thanh Điệp.

Phương Thanh Điệp kịp phản ứng, tay áo vung lên, linh lực bùng nổ, đánh rơi ba tia sáng sắc bén kia.

“Ail", Phương Thanh Điệp quát lạnh, mắt đẹp sắc sảo, sát khí lạnh thấu xương.

“Lộp bộp!", ánh sáng lại loé, ba bóng người trẻ tuổi dùng tốc độ như điện lao về phía này.

Dẫn đầu là một thanh niên trẻ, tóc đen bóng lưỡng, da thịt như sứ, khí chất như vị hoàng đế trẻ chuẩn bị đăng cơ.


Hắn ta nhấc mắt, con ngươi đen như bảo thạch, chứa đựng ý cười tiến về phía ba người Phương Thanh Điệp.

“Ba vị, từ khi tách ra tới giờ, không có vấn đề gì chứ?” “Hoàng tử Liêu Quốc?”

Nhìn thấy ba người, Phương Thanh Điệp biến sắc, tiếp theo ánh sáng lạnh lấp loé, trong mắt dâng lên sự tức giận.

Mấy người Trần Mộc không xa lạ gì ba tên này, trước đó hai bên từng chạm mặt ở Đại Thiên Các.

“Không thể ngờ, đường đường là hoàng tử mà giờ lại dùng thủ đoạn đánh lén hèn hạ này?”, Vạn Lam quát lạnh, ánh mắt sắc bén.

Thanh niên dẫn đầu lắc đầu cười: “Đừng nói mấy câu vô dụng như thế, kim đan bất diệt quan trọng cỡ nào, các ngươi biết rõ hơn ta, đừng nói là các ngươi, dù là đệ tử Thất Huyền Tông, chúng ta cũng muốn cướp!”

Nghe vậy, Vạn Lam cắn răng, mặt lạnh tanh: “Vô liêm sĩt”


Bên phía Liêu Quốc một thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ mặc váy đỏ cười lạnh: “Nhóc con, còn chưa trưởng thành à? Trong thế giới võ giả, thế này mà coi là vô liêm sĩ sao? Có việc vô liêm sĩ hơn mà ngươi chưa thấy nữa kìa!”

Thanh niên đi đầu giơ tay: “Hoàng muội, không cần nói nhiều với họ!”

Ánh mắt thanh niên lạnh như băng, nhìn chăm chằm Phương Thanh Điệp: “Phương Thanh Điệp, ta biết thực lực các ngươi đều rất mạnh nhưng lần này, các ngươi phải giao ra hai viên kim đan bất diệt, viên còn lại ta bố thí cho các ngươi!”

Nghe thế, Phương Thanh Điệp nở nụ cười, mặt vẫn lạnh băng, thậm chí nàng ta còn chẳng muốn lảm nhảm với đám tự cao này, kiếm quang loé lên, tia sáng lạnh thấu xương gần như khiến không khí đông lại.

Nhưng lúc này, không cho Phương Thanh Điệp cơ hội ra chiêu, Trần Mộc đã cười nói: “Được, chúng ta chỉ cần một viên, còn hai viên kim đan bất diệt thì tặng cho các ngươi đó!”

Phương Thanh Điệp cứng đờ, ba kẻ đối diện cũng có chút kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment