Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 709

"Bùm"

Sau tiếng quát lớn, Quỷ Hùng tung một chưởng về phía Trần Mộc, linh lực bùng nổ, tạo thành một năm đấm kinh hoàng có kích thước hàng trăm trượng.

Thấy vậy, sắc mặt Trần Mộc lập tức trở nên khó coi, cũng tung ra một nắm đấm. “Bùm!” Linh lực va chạm, nổ tung tại chỗ, sóng xung kích bắ n ra xung quanh, tạo thành một hố sâu trên mặt đất.

Trong lúc Trần Mộc đang bị ngăn lại, phía bên kia.

Diêm Quân dùng hết sức lực phóng đi, sức mạnh Thiên Ma bao trùm toàn thân hắn ta, chẳng mấy chốc đã đến trước đàn thờ. Hắn ta giơ lòng bàn tay lên và giáng một chưởng thật mạnh xuống, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam vô tận: "Đập nát nó cho tai"

Bùm! Linh lực cuồng bạo đánh thẳng vào đàn thờ, một tiếng gầm lớn vang lên, linh quang nổ tung, đàn thờ bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Vô số ánh sáng thần bí tạo thành những cột sáng, bắ n ra từ dưới đàn thờ.

"Chuyện gì vậy?" Diêm Quân nhìn ánh sáng thần bí tràn ngập trong những cột sáng này với vẻ mặt ngạc nhiên.


Dường như bọn họ đều ngửi thấy mùi bất thường ở đây.

Mắt Đường Tùng Lâm và Tập Kinh không khỏi sáng lên, tràn đầy vẻ hưng phấn, tình hình này dường như không có vấn đề gì.

Chắc chăn phải có thứ gì đó ở dưới đàn thờ này.

Tuy nhiên, ánh sáng huyền bí này phát ra không bao lâu, bốn cái lư lớn xung quanh đàn thờ đã lập tức vang lên tiếng gầm dữ tợn của huyền thú: “Gào!”

Bốn con huyền thú dường như đã sống lại, chiếc lư xoay tròn, ánh sáng rực rỡ bộc phát. Một sức mạnh thần bí to lớn không ngừng bắ n ra từ trong đó, tràn vào đàn thờ, như thể đang truyền vào một loại năng lượng nào đó, đàn thờ rung chuyển này đã bị trấn áp lại lần nữa.

Khoảnh khắc đàn thờ yên lặng trở lại.

Người phụ nữ váy xanh đang khoanh chân ngồi trên đàn thờ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt trong veo đó phóng ra tia sáng lạnh lùng: "Cút!"

Bùm.


Đột nhiên, một luồng linh lực mạnh mẽ hình thành một cơn gió dữ dội, phóng ra từ trong cơ thể người phụ nữ, đánh bay Diêm Quân trước mặt.

Đường Tùng Lâm, Tập Kinh và những người khác đều biến sắc, nghiêm túc nhìn người phụ nữ mặc váy xanh phía trên đàn thờ.

Diêm Quân bay đi cả trăm mét, loạng choạng giữ vững cơ thể, sắc mặt âm u. Hắn ta ngẩng đầu, lộ ra sát ý dữ tợn, nhìn chằm chằm cô gái váy xanh: “Cô là ai?”

Có thể đánh bay hắn ta chỉ bằng một đòn linh lực, người phụ nữ váy xanh trước mặt ít nhất phải là cảnh giới Vạn Pháp tầng bảy trở nên.

Người phụ nữ váy xanh không để ý đến họ, nàng ta dùng đôi mắt trong veo nhìn quanh đàn thờ, phát hiện chỉ có vài vết nứt nhỏ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, nàng ta nhìn nhóm Quỷ Hùng với ánh mắt tức giận, lạnh lùng nói: "Đây không phải là nơi để các ngươi truy tìm bảo vật, cút đi!"

Không ngờ Quỷ Hùng lại đứng dậy, bật cười chế nhạo: "Nực cười, cô bảo bọn ta đi thì bọn ta phải đi sao? Tại sao bọn †a phải nghe lời ngươi chứ."

"Không cần phí lời nữa, giết nàng ta, phá đàn thờ, lấy bảo vật!" Tập Kinh mỉm cười hung ác.

Cảnh giới Vạn Pháp tầng bảy tuy rằng rất mạnh, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, một khi bắt tay lại, dù có là cường giả trên tầng bảy thì họ cũng đủ sức chiến đấu.

Cô gái váy xanh khế cau mày, trên gương mặt xinh đẹp dần dần hiện lên một tia tức giận: “Một đám ngu xuẩn, đây không phải bảo vật mà các ngươi đang tìm, thứ bị trấn áp ở đây chính là một sinh vật mạnh mẽ mà các ngươi thể động vào. Nếu không rời đi thì tất cả các ngươi đều phải chết!”

"Haha." Trong mắt Đường Tùng Lâm lộ ra vẻ mỉa mai, hắn †a cười nhạo: "Cô nương, mặc dù ta không biết cô là ai, nhưng nếu nếu cô nghĩ dựa vào vài ba lời nhảm nhí này này có thể đuổi được bọn ta đi thì cô quá ngây thơ rồi!"

Bình Luận (0)
Comment