Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 790

"Tiểu tử kia, vậy mà đến thật kìa!”

"Đây chính là Hoàng Thành, dưới chân Thiên Tử đấy, trong Hoàng Thành có không biết bao nhiêu cường giả võ đạo ẩn mình, thế mà tên này lại dám đến cướp pháp trường thật.”

"Đây là tới chịu chết rồi”

Âm thanh sôi trào như cưồng phong vang lên khắp quảng trường.

Trên đài hành hình, tất cả tộc nhân Trần thị đều ngơ ngẩn, bọn họ trợn mắt, không dám tin nhìn về phía sau cây cột đá kia.

Tân Long trước đó còn vô cùng kiêu ngạo giờ đã như chó chết, bị đóng đinh lên cột đá, không còn hơi thở.

"Thiếu... Thiếu tộc trưởng đến rồi?" Rất nhiều nam tử Trần thị đều khiếp sợ lên tiếng.


Trần Thiên Hải cũng trợn to mắt, nhìn chăm chắm về phía quảng trường, trên mặt ông ta không có chút mừng rỡ nào. mà còn vô cùng nặng nề. Ông ta không ngờ, trong lúc nguy hiểm rình rập khắp nơi này, Trần Mộc lại đến thật.

Phải biết, đây chính sát cục thiết lập riêng cho Trần Mộc.

Trên đài cao, Nghiêm Chung cầm Giao Long Trọng Huyền thương trong tay, linh lực cuồng bạo vô song đã tăng lên đ ỉnh điểm, mắt hổ sắc bén hung ác nhìn chăm chằm xuống dưới quảng trường.

"Hội trưởng!" Ở một chỗ hẻo lánh của quảng trường, đám hộ vệ của Thánh Long Thương Hội đều kinh ngạc ngây người, không dám tin nhìn cảnh tượng đó.

Ôn Chính Hoa nằm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.

Chỉ thấy quảng trường vô cùng ồn ào, biển người chen chúc dần dần tách ra một con đường, một thiếu niên đẹp trai mặc quần áo trắng chậm rãi đi tới, đôi mắt đen hiện lên ý cười, trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào, chỉ có một loại thong dong nhẹ nhàng như mây gió.

Nghiêm Chung nhảy xuống đài cao, ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn: "Trần Mộc, ngươi đúng là to gan, lại dám đến cướp pháp trường!"

Trần Mộc hời hợt giơ tay lên một cái, Thái Cổ ma kiếm cắm trên trụ đá liền bay về, lại rơi vào tay Trần Mộc.

"Đây không phải là điều các ngươi muốn thấy sao?”

Khuôn mặt Trần Mộc lộ ra nụ cười chế nhạo, sau đó nhìn quanh một vòng những người ở đây, cười nhạt nói: "Đường Hạo Thiên đâu, ông ta bắt ta xuất hiện nhưng lại trốn ở phía sau không ló mặt ra, không phải là định làm rùa đen rụt đầu đấy chứ?”

"Hừ, chỉ ngươi mà cũng muốn gặp Thánh Thượng sao, ngươi không xứng!”


Nghiêm Chung khế hét một tiếp, sau đó phất phất tay, đám cao thủ võ đạo phân bố xung quanh pháp trường lập tức xông ra, số lượng phải hơn một trăm người.

Rầm rầm rầm.

Đám cao thủ võ đạo này đồng thời bộc phát linh lực, loại chấn động cuồng bạo đó đều đã đạt tới Thần Tàng Cảnh đỉnh phong!

Đồng loạt ra tay, linh lực càn quét trong hư không, dùng khí thế cực đoan kinh người khiến toàn trường sợ hãi.

"Hội trưởng, bây giờ chúng ta ra tay sao?” Ở một góc hẻo lánh của quảng trường, đám hộ vệ của Thánh Long Thương Hội nhanh chóng nhìn về phía Ôn Chính Hoa, trên trăm vị cao thủ Thần Tàng Cảnh đỉnh phong, đội hình này ở Ninh Quốc cũng đã vô cùng kh ủng bố rồi.

Trên mặt Ôn Chính Hoa lộ ra vẻ nghiêm túc, ông ấy giơ tay lên, nói: “Cứ chờ chút đã, tiểu tử này dám ra mặt, chắc. chắc là phải có con át chủ bài gì đó.”

Trung tâm quảng trường, mặt Trần Mộc không có chút biểu cảm nào nhìn đám người gọi là “Cao thủ võ đạo kia”, cười khẩy.

Đám người ùn ùn kéo đến, mang theo thế tiến công cuồng bạo bao phủ xuống đỉnh đầu Trần Mộc.


Trần Mộc nhẹ nhàng giẫm chân một cái, một màn kết giới vô hình khuếch tán ra ngoài, khoảng mấy vạn kiếm quang lạnh thấu xuống giống như đại hồng thủy quét ngang.

Đại địa xuất hiện những vết kiếm dữ tợn, xung quanh vết kiếm còn có Cửu U Hỏa nóng bỏng thiêu đốt.

Mà kia trăm vị cường giả kia còn chưa thể tới gần Trần Mộc nửa thước đã đồng thời nổ tung.

"Bùm bùm bùm!" Âm thanh to lớn vang vọng như chiêng trống, máu tươi phun ra như suối, mùi máu tanh gay mũi ngập tràn quảng trường.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác: biến sắc.

Thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy Trần Mộc ra tay, thế mà những người trước mặt này đã chết hết rồi?

Bình Luận (0)
Comment