Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 837

"Dương trưởng lão, đừng bắt nạt một cô gái như vậy chứ, người là do ta giết, ân oán giữa Linh Tiêu Tông chúng ta và Thất Huyền Tông vẫn nên để chúng ta giải quyết đi!"

Dương Hoa cười nhạt đáp lời: "Ta biết là ngươi mà, ta chỉ muốn hỏi lại xem thế nào, thấy ngươi có gan thừa nhận trước mặt ta như vậy, xem ra đúng là rất có dũng khí đấy!"

"Ta vẫn luôn dũng cảm mài" Trần Mộc cười cợt, ngay sau đó, hắn ngước mắt lên nhìn mấy đệ tử Thất Huyền Tông ở sau lưng Dương Hoa, hỏi: "Sao hôm nay chỉ có một vị trưởng lão là ông vậy?"

"Thì sao?" Dương Hoa không rõ.

"Không có gì, ta chỉ quen bị người ta xúm lại vây đánh, đánh đơn thế này thì không quen, huống hồ làm vậy có vẻ không được công bằng với ông lắm, dù sao ông cũng... Quá yếu!" Trần Mộc lắc lắc đầu, cười nói.

Vừa mới nói xong, mấy đệ tử Thất Huyền Tông ở sau lưng Dương Hoa đều đỏ mặt.

Quá kiêu ngạo! Tên này chẳng coi ai ra gì!


Dương Hoa là trưởng lão thiên tài của Thất Huyền Tông bọn họ, mới chỉ ba mươi mà đã đạt đến tầng tám của cảnh giới Vạn Pháp, nhìn khắp Nam châu này, ai có thể sánh ngang cùng hắn được!

Nhưng mà ở trong mắt Trân Mộc, Dương Hoa lại quá yếu, hắn dám ngông cuồng đến mức khiến người ta tức giận.

"Đúng là một thăng tiểu bối cuồng vọng, dám khinh thường Dương trưởng lão của chúng ta, mày có mấy cái mạng để giết chứ!" Một đệ tử tức giận hét lên.

Đôi mắt xinh đẹp của An Hi cũng nhìn về phía Trần Mộc, rốt cuộc hắn là người thế nào thì mới không để tâm đến Dương Hoa như vậy.

Người đứng trước mặt họ là cường giả ở tâng tám của cảnh giới Vạn Pháp, hơn nữa Dương Hoa còn là thiên tài trẻ tuổi nhất Thất Huyền Tông, cho dù là về trình độ kiếm đạo hay thiên phú lĩnh ngộ, hắn vẫn luôn đứng đầu trong số những người cùng thế hệt!

Dù các đệ tử Thất Huyền Tông đang cực kỳ tức giận, nhưng ngược lại Dương Hoa thì phong độ bật cười, "Người trẻ tuổi ngông cuồng tham vọng cũng là chuyện bình thường!"

"Nhưng mà, ngươi nói câu này với người khác còn được, nhưng nói với ta thì đúng là quá ngu!"

Trần Mộc lắc lắc đầu: "Không, ta chỉ nói thật thôi, ta không coi trọng tới ông thật!"

Khóe miệng Dương Hoa khẽ giật giật, cho dù tính tình của hắn có tốt như thế nào, bị Trần Mộc nhiều lần khinh bỉ và trào phúng như thế, hắn cũng thấy bực mình.

Vẻ dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt, hắn lạnh lùng nói: "Tốt nhất... ngươi nên có đủ thực lực để mạnh mồm như thế!"


Ầm!.

Hắn không nhiều lời thêm nữa, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quanh người Dương Hoa tỏa ra thứ ánh sáng linh lực màu xanh bùng nổ, gợn sóng cuồng bạo vô cùng như thủy triều cuồn cuộn.

Trong giây phút đó, một cảm giác ngột ngạt bao phủ lấy đất trời khó mà hình dung được, ép đến mức khiến cho không gian cũng trở nên vặn vẹo.

Nếu đã giết đệ tử Thất Huyền Tông bọn họ, Trần Mộc phải để mạng lại đây!

Huống hồ Trần Mộc còn lấy đi vô số tính mạng của Thất Huyền Tông, cái tên này là tử địch của Thất Huyền Tông rồi!

Bây giờ gặp được, sao Dương Hoa có thể cho hắn có cơ hội chạy trốn!

"Chết đi cho ta!" Dương Hoa đạp chân xuống, cả vùng phế tích chấn động, chỉ trong một hơi thở, cơ thể của hắn đã lao tới ầm ầm như mãnh hổ.

Chỉ là, mọi người chưa kịp phản ứng lại, cơ thể của Trần Mộc đã loáng một cái, biến mất ngay trước mắt mọi người.


Ngay một thoáng kia, Dương Hoa còn chưa kịp hành động, cơ thể đã bị người ta nhấc lên bằng một tay, ném về phía bầu trời.

"Nơi này không đủ chỗ cho chúng ta, vẫn nên lên trời đi!" Trần Mộc cười nói.

Đột nhiên, thân hình của hắn cũng biến mất theo, chỉ trong nháy mắt, hắn đã lao lên bầu trời trên phế tích.

List truyện hay trong lúc chờ đợi đây các bạn nhé

Chiến thần lưu manh - Cuồng phi sủng vương - Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa - Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Tiếp tục ủng hộ để bọn mình ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha!

Bình Luận (0)
Comment