Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 857

Trong lồng băng, đôi mắt sâu thẳm của Trần Mộc. liếc nhìn luồng khí âm hàn xung quanh.

Hắn có thể cảm nhận rõ, thứ khí âm hàn ấy là do sức mạnh cực âm ngưng tụ lại mà thành. Thứ này được tạo nên từ việc hấp thụ rất nhiều máu thuần âm từ cơ thể bé gái, dần dần hình thanh nên sức mạnh Thái Âm.

Cảm nhận được điều này, trong lòng hắn cũng dâng lên một luồng lửa giận, cái năng lực lĩnh ngộ của nợ gì vậy? Rõ ràng tên Từ Thương Uyên này dựa vào việc hút máu trẻ con để củng cố thương ý của mình thành lĩnh vực!

Hắn lập tức năm chặt hai tay, linh lực mênh mông bốc lên, đấm ra một quyền.

"Roẹt!" Kiếm vực mở rộng, quyền ấn ẩn chứa lửa Lưu Hồn nện mạnh lên chiếc lồng băng kia.

Thế nhưng quyền ấn ấy chỉ ăn mòn được sức mạnh Thái Âm một chút, vẫn không thể phá vỡ được chiếc lồng băng này.

Thương Vực được tu luyện thành từ máu thuần âm mà Từ Thương Uyên mượn trong cơ thể các bé gái hiển nhiên không mạnh bằng Kiếm Vực của Trần Mộc, nhưng ông ta thắng ở cảnh giới!

"Xem ra mình coi thường lão già này rồi!"

Trần Mộc hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại.

Chiếc lồng băng này vẫn có năng lực nhất định.


Dần dần, Trần Mộc nhắm mắt lại, linh lực dâng trào. khắp cơ thể, một luồng dao động thần bí từ trong cơ thể tràn ra.

Khi Trần Mộc mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn đã ngưng tụ ánh sáng xanh biếc.

Kính Hỏa Yêu Nhãn, mởi. Truyện Xuyên Nhanh

Ngọn lửa cưồng bạo không cách nào hình dung nổi hừng hực thiêu đốt, loại lửa này bá đạo hơn bất cứ loại lửa nào.

Trần Mộc đảo mắt, nhìn xa xa, một quả cầu lửa như ngọc lục bảo rực cháy nhanh chóng bắn ra, dính chặt vào lồng như giòi ăn xương.

"Xoetl" Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa đã thẩm thấu qua sức mạnh Thái Âm, hàn băng bị hòa tán, đến cả sức mạnh Thái Âm cũng dần dần hóa thành khói đen rồi bay mất trước sức nóng của ngọn lửa.

"Sao có thể chứ?" Ở bên ngoài, Từ Thương Uyên khiếp sợ nhìn tất cả, sau khi hòa tan lồng băng, thân hình Trần Mộc cũng dần lộ ra.

Vô số cường giả bên trong thành Thiên Hòe nhìn thấy một màn này cũng vô cùng kinh ngạc.

Ngọn lửa xanh biếc kia như nước lũ trào qua trên không trung, ánh sáng ngưng tụ lại, bóng hình Trần Mộc vân hoàn hảo đứng tại đó.

"Thằng khốn này!" Từ Thương Uyên tức đến vẹo cả mặt, lồng băng này chính là một trong những con át chủ bài của ông ta, đã từng vây khốn không biết bao nhiêu cường giả Vạn Pháp Cảnh, không ngờ Trần Mộc lại thoát ra được.

"Xem ra con át chủ bài của ông cũng không hay như ông tưởng nhỉ?" Trần Mộc hờ hững nói.

Nghe vậy, vẻ mặt dữ tợn của Từ Thương Uyên dần dần bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Trần Mộc rồi cười khẩy, thản nhiên nói: "Tránh được một cái lồng mà thôi, đừng mạnh mồm quá. Hôm nay ta muốn xem thử thiên tài vang danh Nam Châu còn giấu bao nhiêu thủ đoạn!"

Từ Thương Uyên cầm trường thương trong tay, lực Thiên Ma cưồn cuộn rót vào trong nó.

"Rầm!" Ngay lập tức, cán thương rung lên, một luồng ánh sáng màu đen tỏa ra vạn trượng.

Mơ hồ có tiếng sấm gầm giữa không gian, luồng uy áp khủng bố không thể nào hình dung nổi dần dần bao phủ toàn trường.

Dưới luồng uy áp ấy, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ biết, Từ Thương Uyên chuẩn bị thi triển đại sát chiêu.

Từ Thương Uyên nâng cán thương lên, nhanh chóng chuyển động. Bên trong thương vực, tất cả sức mạnh

Thái Âm đều bị quấy động, hóa thành một vòng xoáy. khổng lồ, từ trong vòng xoáy ấy, một vâng minh nguyệt màu đen đang thành hình.


Vâng minh nguyệt màu đen này chỉ to mấy trường, nhưng lại là trung tâm của sức mạnh Thái Âm, luồng khí âm hàn tản ra liên tục, ăn mòn không gian xung quanh.

"Thái Âm Minh Nguyệt, lên!" Từ Thương Uyên đứng trên trời, đánh ra một thương, vầng minh nguyệt màu đen kia lao xuống, xuyên qua tầng không, đánh vào đầu Trần Mộc.

Đôi con ngươi đen nhánh của Trần Mộc sáng lên, không hề có ý tránh né, hai ngón tay gấp lại, ma kiếm gầm lên, một đạo kiếm ý mạnh đến cực hạn ngưng tụ lại, hòng chống lại trực diện.

Xoẹt.

Bầu trời bị cắt ngang, vết kiếm sâu thảm chém đến tận cùng tầm mắt, cuối cùng va chạm với vầng minh nguyệt màu đen kia.

Rầm.

Hai người va chạm dữ dội, lực hung thần và sức mạnh Thái Âm va vào nhau trên không trung, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng. Thế nhưng Từ Thương Uyên không thể thẳng lợi áp đảo được như trước, khi vâng minh nguyệt màu đen kia chạm vào lực hung thần, bản thân nó cũng dần tiêu tán rồi biến mất.

Sau khi được rót sức mạnh đại địa từ ấn thần vào, Trần Mộc sẽ nhảy vọt từ cảnh giới Thần Tàng tầng thứ chín đến cảnh giới Vạn Pháp trong thời gian ngắn, bởi vậy, tuy linh lực của hắn kém hơn, nhưng có thể cân bằng lại bằng sức mạnh kiếm đạo.

Từ Thương Uyên muốn dựa vào cảnh giới tuyệt đối để áp chế là chuyện không có khả năng!

Vào giờ phút này, hiển nhiên ông ta cũng nghĩ đến, nét mặt âm trầm hơn hẳn.

"Để ta xem ngươi ngăn được mấy chiêu!"

Từ Thương Uyên gầm lên, cán thương lay động, linh khí trong thiên địa sôi trào, xoáy nước khổng lồ kia lại ngưng tụ.


Lần này, bên trong xoáy nước đồng thời xuất hiện năm vầng minh nguyệt màu đen, phát ra luồng khí âm hàn khiến cả bầu trời phải biến sắc.

Giữa đất trời, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh. Chỉ một vầng minh nguyệt màu đen đã đủ để giết chết một cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng đỉnh, trước mắt không ngờ lại xuất hiện năm cái. Luồng dao động linh lực khủng bố kia đủ để khiến tất cả run rẩy.

Năm vầng thái âm minh nguyệt treo trên không trung, chất lỏng màu đen nhỏ từ thân chúng xuống, tỏa ra lưồng khí ăn mòn đáng sợ, khiến không gian xung quanh cũng vặn vẹo theo.

Sau khi lôi sát chiêu này ra, sắc mặt của Từ Thương Uyên tái đi hẳn, những ma văn màu đỏ như máu trên cổ ông ta sáng lên ánh sáng đỏ hiểm ác, nhìn vô cùng dữ tợn. Hiển nhiên, bây giờ ông ta cũng không thể chiến đấu nữa.

Tuy là vậy, dù có phải trả cái giá thảm thiết, Từ. Thương Uyên cũng muốn giết chết Trân Mộc! Ông ta biết, không thể để tên nhãi này tiếp tục phát triển được, nếu không, cả cái đất Nam Châu này sẽ bị hắn đạp xuống dưới chân.

"Thái âm minh nguyệt, lên!" Từ Thương Uyên đánh ra một thương, xuyên qua xoáy nước hung hiểm kia.

Ngay lúc ấy, cả năm vầng minh nguyệt màu đen đều toát ra ánh sáng đen ngòm, sau đó rơi xuống.

Bầu trời bắt đầu rung chuyển, nhưng nơi chúng nó đi qua, không gian bị nghiền nát thành những vết rạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, quả nhiên, lực thái âm bên trong nó đã đạt đến trạng thái thuần khiết đến cực hạn, tản ra uy lực hủy thiên diệt địa!

Vô số cường giả ở đó ôm vẻ mặt nặng nề. Nhìn năm vầng minh nguyệt màu đen này, bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp đến từ sinh mệnh của mình.

Nếu để năm vầng minh nguyệt màu đen này rơi xuống, đừng nói là Trần Mộc, có lẽ cả thành Thiên Hòe cũng bị san thành đất bằng!

Bình Luận (0)
Comment