Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 901

Sức mạnh kiếm đạo mênh mông từ trong anh linh cổ quan tỏa ra bao phủ khắp trời, tinh quang vô tận từ trong đó rơi xuống như hoa, một một tia tinh quang trong suốt đều giống như sao trời bị đánh cắp, ẩn chứa sức mạnh kì lạ nặng như núi, trấn áp ánh kiếm kia!

Xet xet.

Chỉ trong chốc lát, bàn tay cầm đại đao của tên đàn ông trung niên điên cuồng run rẩy, khi tinh quang từ trên trời rơi xuống, hắn ta cảm giác như muốn tan xương nát thịt, thân thể đau đớn không chịu nổi.

"R... rốt cuộc ngươi là ai?" Tên đàn ông trung niên lộ vẻ mặt kinh hãi, chỉ là tên nhãi Thần Tàng Cảnh, sao có thể phát ra sức mạnh kiếm đạo ghê gớm như thế được!

"Là người lấy mạng ngươi!" Trần Mộc nhếch môi, cười khẽ.

Đột nhiên, hắn gập hai ngón tay lại, xuyên qua hư không, đạo kiếm qua kia lóe lên vô số tia sáng, bẻ gãy đao mang sắc bén kia, hóa thành ngọn thương tử thần lao thẳng về phía yết hầu kẻ địch.

"Rẹt!" Một tia sét xé ngang bầu trời, sau đó lại có thêm một cái đầu rơi xuống!

Máu tươi bắn tung tóe nhuộm hồng màn đêm!

Tên nam tử trung niên kia trợn trắng mắt, thi thể đứt đôi, sinh mệnh dứt hẳn!


"Đâu cần phải vậy chứ..."

Trần Mộc thu kiếm lại, không thèm nhìn lại một cái, hờ hững bước qua thi thể bọn chúng.

Hắn không hề muốn gây chuyện!

Nhưng kiểu gì cũng có người muốn chết!

Cách đó khoảng trăm trượng, trên một tòa gác mái!

Gió thổi miên man.

Có một lão giả cao tuổi mặc áo bào xanh, dáng đứng lom khom, đang vuốt chòm râu trắng muốt, hai mắt sáng ngời nhìn vè phía xa, trên gương mặt đầy nếp

nhăn là vẻ kinh ngạc.

Quá trình Trần Mộc giết chết hai cường giả Vạn Pháp Cảnh vừa rồi chắc chắn đã bị hắn ta nhìn thấy cả.

Lấy sức mảnh Thần Tàng Cảnh tầng thứ chín đánh chết cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, bản thân nó đã là một việc vô cùng khó tưởng!

Huống hồ, trong suốt quá trình ấy, Trần Mộc cũng không hề bị thương, nhìn vô cùng nhẹ nhàng, khiến hắn ta càng chấn động hơn!

"Tiểu Giai, con thấy thế nào?" Lão giả mỉm cười hỏi.

Bên cạnh lão giả đứng tuổi đó còn có một cô gái điềm tĩnh tay cầm dù trắng, tuổi còn son, sáng như ngọc quý, thịt da trắng ngần như tuyết, mặc một thân đồ trắng phiêu phiêu, tựa như tiên nữ trên trời hạ phàm, đẹp tới nỗi khiến người ta

không rời mắt được.

"Gia gia, hắn chỉ gặp may có được sức mạnh của Ấn Thần Thiên Không, ra tay bất ngờ nên mới giết chết một cường giả Vạn Pháp Cảnh nhẹ nhàng như thế thôi!"


"Nếu hai cường giả Vạn Pháp Cảnh liên thủ với nhau, chỉ sợ hắn ta sẽ không nhẹ nhàng được như bây giờ đâu!"

Cô gái áo trắng thản nhiên nói.

"Con ấy, rõ ràng không phục trong lòng, tên nhóc này được vậy là ưu tú lắm rồi!"

Lão giả cười khẽ.

Sau đó, hắn ta ngẩng đầu, nhìn theo bóng Trần Mộc đang dần đi xa, trong đôi mắt tang thương lóe lên sự hứng thú.

"Nhân lúc ban đêm không có việc gì, ta định ra ngoài đi dạo, giãn cơ. Không ngờ lại gặp phải chuyện thú vị như vậy!"

"Không ngờ tên nhóc này lại có cả Ấn Thần Đại Địa và Ấn Thần Thiên Không, đúng là may mắn thật!"

"Để lão phu kiểm tra thử xem, nếu đúng tên nhóc này có bản lĩnh đặc biệt, lão đây không ngại nhận hắn làm đồ đệ!"

Lão giả cười nhạt nói. "Gia gia, tại sao người lại muốn nhận hắn làm đồ đệ?"

Cô gái áo trắng há hốc mồm. Có lẽ những người khác không rõ, nhưng nàng ta là cháu ruột, hiển nhiên biết gia gia mình có bản lĩnh như nào!


Một tay hắn sáng lập nên Linh Khư Điện, dưới gối có bảy tên đệ tử, đều là thiên tài nổi tiếng Trung Thổ Thần Châu.

Tuy Linh Khư Điện của hắn ta tạm thời vẫn kém siêu cấp thế lực như Vũ Hóa Thần Môn, nhưng nhìn khắp đất này, vẫn là thế lực không hề yếu!

“Không được, ta không đồng ý, hắn tới cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên Linh Khư Điện chúng ta mà thôi!"

"Trừ phi... trừ phi hắn lấy ra một chiếc Ấn Thần để trao đổi, ta mới đồng ý cho hắn bước chân vào Linh Khư Điện!" Cô gái áo trắng lạnh lùng nói.

Đệ tử Linh Khư Điện tuy ít, nhưng tài nguyên lại rất nhiều. Dù sao gia gia nàng ta năm đó cũng là nhân vật lớn trên đất Trung Thổ Thần Châu, khống chế tài nguyên tu luyện không ít!

Chỉ bỏ ra một chiếc Ấn Thần, đổi lấy tư cách bước vào Linh Khư Điện, trong mắt nàng ta đây là việc đương nhiên!

Hơn nữa, Trần Mộc còn được lời, dù sao trên đất Trung Thổ Thần Châu này có không biết bao nhiêu thiên tài tha thiết ước mơ được nhận vào cửa Linh Khư Điện!

"Lấy một chiếc Ấn Thần ra ư..." Lão giả trầm tư một hồi, nghe cũng thấy có lý.

Dù sao thì trong số những đệ tử bước chân vào Linh Khư Điện tu luyện trước đây, ai cũng phải cống hiến. Nếu để Trần Mộc bước vào hai tay trống trơn, khó trách khỏi chuyện khiến những đệ tử khác thấy không phục trong lòng!

Bình Luận (0)
Comment