Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 908

Thiếu niên da ngăm đen ngẩng đầu lên, sự chán nản và tuyệt vọng trong đôi mắt đen láy vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Hắn ta lại hưng phấn trở lại, nhanh chóng duỗi mười ngón tay ra, ngọn lửa như những cây kim, một lần nữa xuyên qua quả cầu linh dịch chưa ngưng tụ kia.

Linh dịch nhanh chóng kết nối với nhau. Sau đó, cùng với thao tác trên bàn †ay to lớn của thiếu niên, linh dịch được hợp nhất với nhau, nhanh chóng hội tụ thành hình.

Những động tác này rất trôi chảy, không quá hoa mỹ, nhưng lại có thể dễ dàng ghép những linh dịch này lại với nhau.

“Còn chưa bỏ cuộc sao?" Lục Tùng phía đối diện cảm nhận được điều này, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh thường. Ngay sau đó, ông ta cũng xòe tay ra. Những ngọn lửa biến thành vô số tia sáng bắ n ra, xuyên vào linh dịch, giúp chúng tập lại với nhau.

Hai người đồng thời đi đến công đoạn ngưng tụ đan dược.

Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, cái lò hỗn loạn trước mặt thiếu niên da ngăm này đã trở nên vô cùng yên tĩnh, vết nứt khắp lò cũng không tiếp tục kéo dài chứ đừng nói đến việc nổ tung.


“Thằng nhóc này đã điều khiển được lò rồi.” Tiếng la hét vang lên từ đám đông.

Phải biết rằng, việc điều khiển lò là phần khó khăn nhất trong toàn bộ quá trình luyện đan. Không ai nghĩ tên nhóc này có thể cưỡng ép ngưng tụ đan mà lò không bị nổ, điều này quả thực khó có thể tin được.

Ngọn lửa trong lò thiêu đốt mãnh liệt, linh dược tròn trịa óng ả dần thành hình. Một mùi thơm thoang thoảng chậm rãi lan tỏa, tràn ngập không gian, chỉ cần hít một hơi sẽ khiến tinh thần mọi người trở nên phấn chấn.

Đan dược do Lục Tùng luyện chế là Bách Hoa Định Thần Đan, bề mặt của nó có nhiều hoa văn phức tạp và tinh xảo. Khi hương thơm của đan dược lan tỏa, những bông hoa đủ màu sắc cũng nở rộ phía trên vạc, trông vô cùng đẹp mắt.

Ngược lại, Tam Văn Hổ Dương Đan của thiếu niên da ngăm đen, dưới lớp vỏ ánh đỏ nâu có ba đường vân trông giống như một con hổ, mơ hồ tỏa ra một luồng khí tức dữ tợn, ngưng tụ thành một cái đầu hổ sống động như thật xuất hiện phía trên vạc, đầy uy nghiêm và bá đạo.

Đan dược của hai người được hình thành cùng một lúc.

Sau đó, hai người đồng thời thu lửa về, hai viên thuốc hóa thành ánh sáng bắ n ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay của hai người.

Quá trình luyện đan đã kết thúc.

Thiếu niên da đen năm chặt viên thuốc trong tay, khuôn mặt kiên quyết vốn có dần dần lộ ra nụ cười rạng rỡ.


"Ta đã thắng."

Hắn ta giỡ tay ra, đan dược hình tròn gần như hoàn hảo đang nằm trong lòng bàn tay hắn ta.

Đây chính là Tam Văn Hổ Dương Đan.

Tất cả mọi người đều sững sờ. "Thành... thành công rồi..."

"Tam Văn Hổ Dương Đan, không ngờ tên nhóc này lại luyện chế ra đan dược

này. "Làm sao có thể?" Mọi người tập trung xung quanh đồng loạt mở to mắt, không thể tin nổi.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, bàn tay nhỏ bé kích động kéo một góc ống tay áo của Trần Mộc: "A Mộc, hắn thắng rồi, hắn thắng rồi."


Trần Mộc chậm rãi thu tay lại, hồn hỏa trong vạc hoàn toàn tiêu tán, khóe miệng cũng cong lên mỉm cười, thiếu niên này quả nhiên không làm hắn thất Vọng...

Tuy đã hắn giúp khống chế lò luyện, nhưng quá trình ngưng tụ đan dược cũng không hề dễ dàng. Thiếu niên da ngăm trước mặt chỉ là luyện dược sư cấp bốn nhưng có thể hoàn thành việc ngưng tụ Tam Văn Hổ Dương Đan cấp năm, đủ để nhận thấy tài năng luyện đan của hắn ta thực sự rất tốt.

"Lục đại sư, ta thắng rồi. Theo thỏa thuận, Thuần Âm Thâm Kình Đan sẽ là của ta." Thiếu niên da ngăm đen mỉm cười.

Mặc dù đều là đan dược cấp năm, nhưng Tam Văn Hổ Dương Đan quý giá hơn Bách Hoa Định Thần Đan rất nhiều, đồng thời cũng khó luyện chế hơn.

Vậy là, trong trận đấu đan này, thiếu niên đã chiến thắng hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment