Phùng Giai Giai không chịu nổi nữa, hai gò má thanh tú hiện lên một màu đỏ bừng, rõ ràng là rất tức giận: "Tên nhóc này cho rằng mình là ai? Nếu hắn thực sự tài giỏi thì cũng không chỉ dậm chân ở Thần Tàng Cảnh.”
Phùng Giai Giai chạy đến trước mặt Phùng Tiên Khâu, nói: “Gia gia, sao hắn dám phớt lờ ông như vậy, đúng quá kiêu ngạo!"
Phùng Tiên Khâu thở dài, lắc đầu: “Ta thấy chàng trai này tu luyện khó khăn nên mới muốn cho hắn một cơ hội, không ngờ hắn lại coi thường ta. Thôi vậy, rồi có một ngày hắn sẽ phải hối hận."
Sau khi rời khỏi đan phường, Trần Mộc cùng Lê Tuyết và Phương Thanh Điệp đi tham quan một vòng Thiên Nguyệt Thần Thành, mãi đến chạng vạng mọi người mới trở về quán trọ.
Trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ như móc câu, những cơn gió nhẹ thổi qua, vài ánh trăng trắng bạc chiếu qua cửa sổ, tràn vào cùng với ánh sao.
Trong phòng trọ, Trần Mộc ngồi khoanh chân trên giường, một viên linh tinh lặng lẽ ở trong lòng bàn tay hẳn.
Bên trong linh tinh là những luồng linh khí thuần khiết vô cùng đồi dào. Đây là linh tinh mà hắn đã lấy được từ ông già người hầu sau cuộc đấu kiếm với Quý Chung của nhà họ Quý trước khi vào Trung Thổ Thần Châu.
Linh tinh là linh lực được đúc kết trong cơ thể của con người, thậm chí còn dễ hấp thu hơn linh thạch cao cấp.
Hắn đã dừng lại ở Thần Tàng Cảnh tầng chín được gần hai tháng. Trong khoảng thời gian này, nền tảng võ đạo của hắn đã được mài giữa xong, bây giờ là lúc đột phá Vạn Pháp Cảnh.
Trần Mộc nghiền nát linh tinh. Ngay lập tức, một luồng linh lực khổng lồ biến thành một dòng nước trắng xóa có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao phủ toàn thân Trần Mộc.
Dần dần.
Bàn tay của Trần Mộc lần lượt thi triển những ấn quyết cổ xưa, những linh lực thuần khiết này xuyên qua các lỗ chân lông mở rộng khắp cơ thể hắn, như những dòng suối ngọt ngào, chảy khắp các kinh mạch võ đạo, cuối cùng chảy vào linh hải của Trần Mộc.
“Bùm!" Một âm thanh rung chuyển nhẹ phát ra từ linh hải của Trần Mộc.
Không bao lâu sau, linh hải của Trần Mộc đã tràn ngập linh lực thuần khiết.
Lúc này, linh lực chảy ngược dòng, dọc theo kinh mạch của Trần Mộc, cho đến khi đến ngực hắn, cuối cùng đánh mạnh vào huyệt trung phủ.
Trong quá trình tu luyện Thần Tàng Cảnh, lục phủ ngũ tạng của Trần Mộc gần như đã trở thành một kho tàng ẩn giấu linh khí.
Còn Vạn Pháp Cảnh thì chủ yếu là tu luyện phần ngực, chỉ khi huyệt trung phủ ở ngực được mở ra, chứa đựng tất cả vạn pháp của trời đất, giống như vũ trụ rộng lớn chứa đựng vạn vật thì mới có thể tu luyện thành công Vạn Pháp Cảnh.
Phương hướng tu luyện giữa hai cảnh giới cực kỳ khác nhau, sức mạnh đáng sợ của Vạn Pháp Cảnh cũng giống như vực thẳm vạn trượng, không thể vượt qua.
Đây chính là nguyên nhân tại sao ở Nam Châu lại có vô số cường giả Thần Tàng Cảnh nhưng lại có rất ít cường giả Vạn Pháp Cảnh, có thể đạt tới Vạn Pháp Cảnh có thể coi là cường giả đứng đầu một nước rồi.
"Bùm!"
Dưới tác động của linh lực to lớn này, không bao lâu sau, huyệt trung phủ của Trần Mộc đã mở ra hoàn toàn. Thần quang tỏa sáng như cầu vồng, trong lồ ng ngực xuất hiện những đợt sóng màu vàng sáng chói.
Trần Mộc cảm giác được sự biến hóa trong cơ thể, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên. “Cửu Long Diệt Thần Thuật" này cuối cùng cũng đã dần phát ra uy lực khủng khiếp.
Có thể thấy, huyệt trung phủ đã hoàn toàn mở ra thành một tia sáng chói lọi, nối liền với linh hải. Giữa hai bên dường như đã xây dựng một cây cầu, giúp linh lực không ngừng lưu thông qua lại giữa huyệt trung phủ và linh hải.
Lúc này, Trần Mộc mở mắt ra, hai mắt sáng ngời như tia chớp.
Một áp lực khủng khiếp tỏa ra dọc theo cơ thể Trần Mộc, gần như khiến không gian xung quanh hắn trở nên vặn vẹo.
Vạn Pháp Cảnh.
Đột phá thành công!