Trên đầu bọn họ, hai con thú vẫn đang chiến đấu vô cùng hung hãn. Giao Long và Thôn Thiên Hỏa Hổ giống như hai kẻ thù không đội trời chung, lao vào nhau chiến đấu điên cuồng. Hư không rung chuyển, không gian không ngừng sụp đổ, như thể ngay cả nhật nguyệt tinh quang cũng sắp bị hai con vật t0 lớn này đập. nát vậy.
Hai đại yêu này đều là những sinh vật đáng sợ đã đạt đến Bất Diệt Cảnh tầng bảy trở lên, ngay cả một dư chấn ngẫu nhiên b ắn ra từ trong trận chiến cũng đủ để gi ết chết một cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong.
Những làn sóng năng lượng khổng lồ quét ngang bầu trời, trong khi ở đầm lầy bên dưới, cả yêu quái và con người đều đang điên cuồng bỏ chạy.
Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp không ngừng nhìn lên bầu trời. Sau khi nhìn thấy sức mạnh hủy diệt đáng sợ kia, trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nàng ta biết, nếu vừa rồi Trần Mộc không hứng chịu luồng dư chấn đó thay cho mình thì bây giờ nàng ta cũng không biết sống chết ra sao.
Hai người họ điên cuồng bỏ chạy và chỉ dừng lại khi đã cách khá xa địa điểm đó.
Lúc này, trên người Trần Mộc càng ngày càng nhiều máu, dường như nhuộm đỏ toàn bộ quần áo của hắn.
"Trần Mộc, ngươi không sao chứ?" Khi nhìn thấy dáng vẻ Trần Mộc, Phương Thanh Điệp sợ hãi đến mức khuôn mặt tái nhợt.
Nàng ta có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Mộc càng ngày càng yếu đi. "Hai con thú già khốn nạn đó..." Trần Mộc thầm chửi rủa trong lòng. Nếu không phải cảnh giới của hắn bây giờ vẫn còn thấp thì hắn nhất định phải lột da hai con thú này rồi làm thành thịt nướng.
Tuy nhiên, tình thế trước mắt buộc hắn phải tránh đi một thời gian. "Tìm một chỗ nghỉ đi, ta cần phải khôi phục vết thương!" Trần Mộc nói.
Vừa nói, Trần Mộc bắt đầu vận chuyển "Cửu Long Diệt Thần Quyết" trong cơ thể, một tia năng lượng bất diệt từ sâu trong cơ thể xuyên ra ngoài, chữa lành vết thương trên lưng.
Thân thể của hắn vốn mạnh hơn các cường giả cùng cảnh giới hàng chục lần nên hắn có đủ tự tin để đỡ giúp Phương Thanh Điệp đòn đó, nhưng nó cũng khiến hắn bị thương rất nặng.
Hai người mau chóng lao về phía trước.
Bây giờ, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp đã tách khỏi nhóm của Hàn Linh Nguyệt, nhưng Trần Mộc tạm thời không có thời gian để ý tới bọn họ. Với xuất thân và thân thủ của Cửu Nguyệt Linh Cung, ít nhất họ cũng có thể tự bảo vệ mình.
Một lúc sau, hai người tiến vào một khu rừng đá, ở đây không còn quái vật nữa, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có sương mù bao quanh.
“Trần Mộc!” Lúc này, Phương Thanh Điệp chợt chú ý thấy điều gì đó.
Trần Mộc nhìn theo ánh mắt của nàng ta, thấy ở một hướng khác của rừng đá, một nhóm thanh niên nam nữ cũng đang điên cuồng bỏ chạy, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như đã bị cảnh tượng vừa rồi làm cho khiếp sợ.
Sau khi những người này xông vào rừng đá, họ cũng phát hiện ra bóng dáng của Trần Mộc. Lúc đầu, trong mắt họ có một chút ngạc nhiên, nhưng sau đó vẻ mặt dần dần trở nên cổ quái.
Trần Mộc cũng có phần ngạc nhiên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Những nam nữ thanh niên này không ai khác chính là Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền của Linh Khư Điện.
Phùng Giai Giai chú ý tới vết máu trên người Trần Mộc, lập tức nhếch khóe môi cười nhạo: "Hình như hắn ta bị thương rồi!"
"Đúng là gặp đại nạn không chết thì ắt sẽ có phúc, không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy." Trên môi Tiêu Tuyền cũng nở nụ cười mỉa mai.
Lúc đầu, họ cũng bị những con thú hung bạo kia truy đuổi, không ngờ bây giờ lại gặp phải Trần Mộc ở đây.
Nhìn vào tình hình thì có vẻ tên này đang bị thương nặng.
Đây chẳng phải là cái bánh từ trên trời rơi xuống cho họ ư?