Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 102

Chương 102

“Sư đệ Lâm Tiêu cố lên, ta tin ngươi trong mười chiêu, không, năm chiêu thôi là đánh bại Kha Nguyên Lượng.”

Kha Nguyên Lượng nhìn qua Lâm Tiêu, lòng tự hỏi đây là kẻ nào, trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy người này.

Mà sau khi Lâm Tiêu nghe thấy Ngô Tông Thừa cổ vũ liền gật đầu nói nhẹ: “Đối phó với hắn, một chiêu là đủ.”

Một hiệp?

Tên này lại dám nói chỉ cần một hiệp là đánh bại Kha sư huynh xếp hạng 40.

Chém gió ác thế.

Ngay cả đám đệ tử hóng hớt chạy từ chỗ Chu Chính Nghiệp qua cũng lắc đầu, không tin lời này.

Những cái tên trên tinh anh bảng, vị trí cách nhau một hai thứ hạng, thì thực lực có thể là chênh lệch không bao nhiêu.

Nhưng cách nhau hai mươi thứ hạng thì kém xa rồi.

Tuy Lâm Tiêu đánh bại Chu Chính Nghiệp chỉ bằng một chiêu, thế nhưng Kha sư huynh khi đấu với Chu Chính Nghiệp cũng dùng không tới hai chiêu đâu.

Tu vi Luân Hải Cảnh mạnh hơn Tụ Linh Cảnh không chỉ một điểm hay nửa điểm.

“Tiểu tử, ngươi chắc chắn ngươi có tư cách khiêu chiến ta hả?” Kha Nguyên Lượng nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu hỏi.

“Sao lại không có tư cách chứ, Lâm Tiêu sư đệ vừa rồi đã đánh thắng ta, đệ ấy hiện giờ chính là người xếp hạng 60 của bảng tinh anh.”

Không đợi Lâm Tiêu mở lời, Ngô Tông Thừa đã giải thích xong.

Người này tên là Lâm Tiêu?

Còn là sư đệ của Ngô Tông Thừa?

Lẽ nào Xích Viêm Phong lại xuất hiện nhân vật lợi hại nào nữa rồi?

Kha Nguyên Lượng thắc mắc, suy tư.

Đệ tử nội môn có thực lực như hắn, căn bản là sẽ không quan tâm cuộc kiểm tra ngoại môn gì đó, cho nên chưa từng nghe tới tên của Lâm Tiêu, chuyện này rất bình thường.

“Sao nào, dám tiếp nhận lời khiêu chiến không?” Ngô Tông Thừa tiếp tục hô lên.

Kha Nguyên Lượng quét mắt nhìn qua những đệ tử đang vây xem.

Lúc này làm gì còn lựa chọn nào khác nữa.

Hắn mà không ứng chiến, chỉ e là thanh danh sẽ bị người ta ném xuống đất mà giẫm đạp.

Huống hồ, đối phương còn mở miệng khoác lác, hắn cũng chuẩn bị dạy cho tên đó một bài học đây.

“Chiến thì chiến, ta lại muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì mà có thể đánh thắng ta chỉ trong một chiêu.”

Kha Nguyên Lượng rút kiếm, vận chuyển linh lực, trên người nâng lên ý chí chiến đấu.

Các đệ tử xung quanh đều lui về sau vài bước, chừa lại một khu vực cho hai người.

“Hử? Ngươi không rút kiếm ra sao?” Kha Nguyên Lượng rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lùng.

“Không cần thiết!” Lâm Tiêu thuận miệng đáp.

Bình Luận (0)
Comment