Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 145

Chương 145

Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Khiếu hiện lên một tia kiên định. Để trở nên mạnh mẽ hơn, phải liều thôi! !

Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, khí huyết và linh lực toàn thân dâng trào, nghiến răng nghiến lợi tiến lên một bước.

Bịch!

Bậc thứ chín mươi của Thiên Thê!

Đã bước đến!

“Bùm!”

Khi Lâm Tiêu bước lên bậc thứ chín mươi của Thiên Thê, trọng lực gấp đôi đã trực tiếp đè hắn xuống đất.

Không thể dịch chuyển.

Khi những người bên dưới nhìn thấy cảnh tượng này, họ kêu lên kinh hãi.

Bọn họ đều cảm thấy bàng hoàng, tiếc nuối và vui mừng.

Kết thúc rồi! Cuối cùng đã kết thúc rồi.

Người ngoài giống như quái vật này cuối cùng đã dừng lại ở bậc thứ chín mươi.

Sẽ không ai chế giễu Lâm Tiêu nữa, kết quả này xứng đáng được bọn tôn trọng một cách chân thành.

“A!! Cha, hắn ngã xuống rồi, cha hãy đi giúp hắn đi. . . . . trọng lực ở bậc chín mươi sẽ ép chết hắn mất.” Trong vô thức, Lạc Vân Thương nắm lấy cánh tay của cha mình- Lạc Hải Thành, lo lắng nói.

Nàng ta đã bị trọng lực ép đến bị thương nên đương nhiên biết thứ này lợi hại đến mức nào nhưng nàng ta chỉ ở bậc thứ mấy còn Lâm Tiêu ở bậc chín mươi.

Lạc Vân Thương nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lâm Tiêu, bản thân nàng ta cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho một người ngoài như vậy.

Nhìn thấy phản ứng của khuê nữ, Lạc Hải Thành thở dài mấy hơi.

Đây có phải là lý do tại sao con gái lớn rồi không thể giữ trong nhà không?

“Ta biết rồi.” Lạc Hải Thành trả lời, bóng dáng ông ta biến mất.

Quả thực, cho dù nha đầu này không cầu xin ông ta thì ông ta cũng sẽ đi cứu người đó.

Nếu không, nếu căn cơ của tiểu tử này bị trọng lực ép hỏng, e rằng Mục lão đầu sẽ đến đây liều mạng với ông ta.

Khi Lạc Hải Thành một lần nữa hiện thân, ông ta đã xuất hiện ở bậc tám mươi của Thiên Thê.

Tại sao ông ta không đến thẳng bậc chín mươi.

Bởi vì trọng lực của bậc tám mươi có tính năng đặc biệt là cấm bay, ngay cả ông ta- một cường giả Toàn Đan cảnh hậu kỳ cũng không thể vi phạm.

Lạc Hải Thành bước nhanh về phía Lâm Tiêu, chuẩn bị cứu đối phương xuống. Nhưng khi ông ta đến bậc chín mươi và định kéo hắn lên thì một giọng nói bướng bỉnh vang lên.

“Lạc tông chủ… mặc kệ ta… Ta còn có thể làm được.”Lâm Tiêu nói một câu.

Khi Lạc Hải Thành nghe vậy thì có chút bái phục.

Tâm tính của tiểu tử này thực sự rất tốt, chẳng trách khi hắn trở thành đồ đệ của Mục lão đầu đó.

“Ngươi đã thắng rồi, ngươi đã là đệ nhất rồi. Hơn nữa ta tin rằng, những thanh niên cùng thế hệ sẽ không có người có thể vượt qua thành tích của ngươi.” Lạc Hải Thành cảm thán một câu, nói ra sự thật.

Nếu kết quả Thiên Thê này nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment