Chương 173
Lâm Tiêu đi theo Phương tông chủ trở lại doanh địa, sau khi lấy được lệnh bài, hắn cùng vài người của Kiếm Ma tông tiến vào di tích Vô Cực.
Hệ thống phân cấp của thế giới huyền huyễn rất rõ ràng.
Sau khi mười tông phái hàng đầu như Kiếm Ma tông, Lưu Vân tông tiến vào thì các môn phái khác mới lần lượt tiến vào.
Tuy nhiên, ngay sau khi các môn phái phía trước đều tiến vào Di tích Vô Cực.
Từ hướng tây nam của đám người phát ra tiếng ồn ào.
Một chiếc liễn xa màu vàng vắt ngang thiên khung và có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo đứng trên đó.
“Đó là hoàng xa của hoàng thất Đại Ngụy!”
Xì!
Mọi người đều không dám thở mạnh.
Ngay cả những đại lão như Lạc tông chủ và Phương tông chủ thì ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
Sao họ lại đến đây? !
Hoàng thất Đại Ngụy. Đây là thế lực đệ nhất của vương triều Đại Ngụy.
Hàng ngàn năm nay, thứ hạng của các tông phái khác có thể đã thay đổi.
Duy chỉ có hoàng thất Đại Ngụy vẫn luôn đứng đầu. Không ai dám thách thức địa vị của họ.
Người ta nói rằng đại hoàng tử của nhất đại hoàng thất Đại Ngụy này là thánh thể thiên sinh.
Vào ngày sinh, chín con rồng cùng nhau kêu, hoàng đạo trọng khí chân linh hiện thân, khơi dậy long khí để nuôi dưỡng cơ thể.
Mới mười lăm tuổi đã đột phá Toàn Đan cảnh. Thuộc hàng long phượng thật sự trong người với người.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn ta, trong lòng chấn động.
Vì sao hàng trăm năm hoàng thất Đại Ngụy không tham gia di tích Vô Cực,sao năm nay lại đột nhiên tới?
Trong chuyện này có điều gì đó kỳ lạ.
“Chờ cũng đã lâu!!” Một giọng nói của nam nhân phát ra từ hoàng liễn kèm theo những đợt uy áp.
Bên dưới không ai dám tiếp lời.
Lúc này, đột nhiên, ở một phía khác, dã thú hú vang trời, chim bay lượn tứ tung, giữa sơn địa truyền tới tiếng rên rỉ, giống như tất cả chúng đều muốn thoát ra khỏi đây.
Mọi người đều như chết lặng và nhìn về hướng đó.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, một ánh sáng đen lóe lên. Chỉ nhìn thấy một con cổ thú bốn cánh đứng trên bầu trời và trên đầu mọi người.
Con thú cổ bốn cánh này không lớn, kích thước khoảng mười mét nhưng trên người nó lại toát ra khí thế như sơn mạch liên xuyên, áp đảo người phía dưới đến hết hơi.
Mà trên lưng con cổ thú bốn cánh này có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang đứng.
Nàng ta mặc một chiếc áo choàng trắng với ống tay rộng, phần eo là một dải lụa vàng mềm mại thắt thành càn khôn kết và mái tóc đen dài được buông thõng xuống.
Điều khiến mọi người chú ý nhất chính là đồng tử của nàng ta. Nó không phải màu đen thông thường mà là màu đỏ của máu. Điều này làm cho nàng ta quyến rũ và hấp dẫn hơn.
“Ngươi!!! Yêu nữ ngươi đến vương triều Đại Ngụy ta làm gì!!!”