Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 188

Chương 188

Tay của người này, thật là nóng.

Mà Lâm Tiêu ở ngay cạnh nàng ta lại có trạng thái hoàn toàn trái ngược.

Trong một khoảnh khắc, Lâm Tiêu cảm thấy như rơi vào một thế giới giết chóc vô tận, khắp trời đất đều bị phủ kín bởi màu đỏ của máu, ý niệm giết chóc mãnh liệt trong đầu không thể nào đè nén xuống được.

Mãi tới khi ý cảnh kiếm ý của hắn xuyên vào trong đầu, tự động vận chuyển. Cảm xúc kỳ quái kia mới biến mất không còn tăm hơi.

Đợi khi Lâm Tiêu lấy lại ý thức, cả người đều đổ mồ hôi, y phục đã sớm bị thấm ướt.

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trêu chọc vang lên.

Lâm Tiêu quay đầu nhìn. Mồ hôi lạnh trên người cũng bị dọa tịt luôn.

Là, là nữ nhân kia!!!

Lại nhìn xuống dưới, hắn mới ý thức được. Thì ra bản thân vẫn luôn nắm chặt tay người ta không buông.

“Thiên Lí Đằng Quang Quyết!”

Lâm Tiêu buông tay đối phương ra, cả người hóa thành một luồng sáng, lùi về sau mấy chục mét.

“Chạy gì mà chạy, cái này ngươi cầm lấy đi!” Nữ tử y phục đỏ ném một món đồ qua.

Lâm Tiêu bất giác vươn tay đón lấy.

Là hai chiếc nhẫn trữ vật.

Kiểu dáng giống hệt như hai chiếc mà hắn có được, chắc là của hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy vừa bị nàng ta giết.

“Cái này coi như món quà bồi thường cho chuyện vừa rồi, đúng rồi, ta tên là Can Anh Túc.” Can Anh Túc tươi cười nói với Lâm Tiêu.

“Ta tên là… Lâm Tiêu.” Lâm Tiêu nhìn đối phương với vẻ đề phòng, suy nghĩ một lúc rồi vẫn đáp lại.

Tuy hắn không biết nữ nhân này đang lên kế hoạch gì. Nhưng hắn không hề có một chút thả lỏng nào, trường kiếm vẫn được nắm chặt trong tay, kiếm ý sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Qua lần giao thủ vừa rồi, hắn đã biết, với thực lực hiện giờ của hắn, không thể đấu lại được nữ tử này.

Nhưng nếu như ép hắn quá, hắn cũng sẽ không để cho đối phương được dễ chịu.

“Được rồi, ngươi đi đi.” Can Anh Túc buồn bực, nhàm chán nói.

“Hả?” Lâm Tiêu ngẩn ra.

“Không muốn đi, thì cũng không cần phải đi đâu!!” Can Anh Túc vươn bàn tay ngọc ngà, xa xa chỉ về phía hắn.

Lâm Tiêu thấy vậy, không do dự nữa.

Lập tức dốc toàn lực thi triển Thiên Lí Đằng Quang Quyết, biến mất ngay tại chỗ.

Can Anh Túc thấy dáng vẻ của đối phương, phì cười mấy tiếng.

Nàng nhếch cái miệng nhỏ xinh, vui vẻ nói: “Thì ra trên đời vẫn còn người như này, Lâm Tiêu phải không? Ngươi chạy không thoát đâu nha ~~~”

Nói xong, Can Anh Túc cũng chẳng còn hứng thú với chuyến đi tới mộ kiếm này nữa, bắt đầu đi dạo chơi không có mục đích.

Lâm Tiêu ở bên này, sau khi thi triển Thiên Lí Đằng Quang Quyết, rời xa chừng mấy chục dặm, hắn mới từ từ dừng lại.

Quay đầu lại xác nhận mấy lần, hắn mới chắc chắn nữ nhân kia không đuổi tới.

Bình Luận (0)
Comment