Chương 251
Trong phòng dành cho khách quý.
“Lâm Tiêu tiền bối, đã 100 triệu rồi có cần tiếp tục tăng giá nữa không?” Vẻ mặt hội trưởng Mặc khổ tâm hỏi.
Chỉ vài phút trước, Lâm Tiêu đang luyện hoá Thạch Chung Nhũ trăm năm mở miệng nhờ ông ta lấy được quả trứng yêu thú này.
Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần lấy được quả trứng đó thôi.
Hội trưởng Mặc đã đồng ý nhưng ông ta không ngờ rằng người đấu giá lại ngoan cố như vậy. Đấu giá đã lên tới 100 triệu rồi vẫn không có ý định bỏ cuộc, có vẻ như phải nhất định sẽ giành được quả trứng yêu thú này.
Mặc dù những luyện đan sư hàng đầu như họ kiếm được linh thạch rất nhanh, nhưng dùng cũng rất giỏi.
Tùy tiện mua một số thiên tài địa bảo luyện đan cao cấp sẽ tốn rất nhiều tiền. Luyện đan thành rồi, đương nhiên sẽ kiếm được một khoản nhưng nếu luyện thất bại thì công sức đổ sông đổ biển và mất tất cả.
Vì vậy, 100 triệu linh thạch đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một khoản chi tiêu nhỏ.
“Trong vòng 300 triệu, vượt quá 300 triệu thì ta sẽ từ bỏ.” Lâm Tiêu đang tu luyện, liếc nhìn quả trứng yêu thú ở nơi đấu giá thông qua cửa sổ và nói.
Ba trăm triệu! ?
Cả hội trưởng Mặc và hội phó Mã đều sững sờ.
Tiền bối đúng là tiền bối.
Dám bỏ ra 300 triệu để mua một quả trứng yêu thú không rõ nguồn gốc, bọn họ không can đảm như vậy.
Sau khi nhận được sự gật đầu của Lâm Tiêu, hội trưởng Mặc tiếp tục hét giá.
Một trăm hai mươi triệu, một trăm ba mươi triệu, một trăm bốn mươi triệu…
Dù sao cũng không phải linh thạch của mình nên hội trưởng Mặc hét giá rất nhẹ nhàng.
Hội phó Mã bên cạnh không khỏi ghen tị nghiêng người ghé vào nói: “Lão Mặc, hay là để ta hét vào câu đi.”
Bình thường, bọn họ đều vô cùng tiết kiệm.
Về cơ bản linh thạch đều dùng để mua nguyên liệu luyện đan và thiên tài địa bảo cho nên không có cơ hội ra giá khí phách như vậy.
“Được, ngươi nói đi.”
Sau khi hội phó Mã thay thế, không bao lâu giá của quả trứng yêu thú này đã gần 200 triệu.
Mọi người trong phòng đấu giá đều im lặng. Giá này đã hoàn toàn vượt qua bản chất của sản phẩm đấu giá rất nhiều. Ngay cả những quả trứng yêu thú đỉnh cấp hơn cũng không có giá này.
“Hai trăm triệu!” Trong phòng dành cho khách quý, hội trưởng Mặc lại ra giá.
Cái giá này chẳng khác gì cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
“A!!!” Thanh niên tuấn tú kia hét lên một tiếng, sau đó xông lên đài đấu giá.
“Ngăn hắn lại!” Người bán đấu giá lập tức kêu lên.