Chương 383
Giết Ngụy Vương, giết Hàn Thiên Ngạo đều chỉ bằng một đòn.
Lâm Tiêu muốn xem xem liệu nó có sinh ra hiệu kỳ diệu khi đối phó với con quái vật lửa này không.
Đáp án là–
Không hiệu quả!
“Công kích linh hồn? Một con người biết sử dụng công kích linh hồn, ha ha, thật thú vị!! Vào cho ta!” Quái vật lửa cười ha ha, duỗi ra bàn tay khổng lồ ra và phủ qua.
Lật tay là ngọn lửa, úp tay là dung nham.
Bàn tay lửa khổng lồ ngay lập tức khoá chặt tất cả các đường lui của Lâm Tiêu.
Giống như bầu trời sắp sụp đổ, bùm bùm bùm liên tiếp giáng xuống
“Trảm!”
Lâm Tiêu không có dấu hiệu rút lui, hắn vung linh kiếm lên, dùng toàn lực chém ra.
Một luồng kiếm quang khổng lồ với kiếm ý mạnh mẽ lao về phía bàn tay lửa khổng lồ. Nhưng khi kiếm quang chém vào bàn tay lửa khổng lồ, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Kiếm quang mạnh mẽ đó dường như cắt xuyên qua không khí, không gây ra bất kỳ trở ngại nào cho bàn tay lửa khổng lồ. Cứ như vậy, cứ như vậy mà xuyên qua.
“Hả!?” Lâm Tiêu cũng kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Không có thực thể? Không phải con quái vật lửa này là một thực thể sao?
Hay là kiếm khí và kiếm ý không có tác dụng với nó?
Vào khoảnh khắc bừng tỉnh này, bàn tay rực lửa khổng lồ nhanh hơn hắn một chút nhanh chóng tóm lấy hắn.
“Hừ hừ!!” Lâm Tiêu hừ một tiếng.
Răng rắc răng rắc!
Hắn chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ từ mọi hướng truyền đến, tất cả xương cốt trong cơ thể hắn đều bị chèn ép và phát ra tiếng kêu răng rắc.
Là thực thể nhưng trảm kích và kiếm ý không thể làm hại nó.
Vậy nếu sử dụng bản mệnh đạo khí thì sao?
Lâm Tiêu tin rằng ngay cả khi trảm kích và kiếm ý thông thường không thể làm tổn thương nó thì chắc chắn thanh kiếm nhỏ màu đen có thể.
“Ha ha ha, con người thú vị.”
Con quái vật lửa tóm lấy Lâm Tiêu và lùi lại vào trong núi lửa.
Nó dự định nghiên cứu con người này một chút, trước khi bị phong ấn nó chưa từng gặp một con người thú vị như vậy.
Hơn nữa, cũng không biết tại sao, nó có cảm giác rằng việc bản thân giải phong âns và thức tỉnh có liên quan đến con người này.
Một người và một quái vật đã biến mất.
“Lâm Tiêu! ! !” Một tiếng hét vang lên từ phía xa.
Đó là Can Anh Túc.
Nàng ta bất lực đứng nhìn Lâm Tiêu bị con quái vật lửa bắt vào trong lửa.
Nàng ta cảm giác như tim mình lỡ một nhịp rồi đột nhiên ngừng đập.
“A!!!” Sương khí màu máu vô tận bùng phát.